Beta: NKHA
Vinh Tình cầm được không ít tiền từ chỗ ông Tống, anh đâm ra nhàn rỗi liền tra xét một chút động tĩnh gần đây của Tống Hiền. Không tra thì thôi, vừa tra một cái liền bị dọa đến nhảy dựng. Tùy tiện lướt Weibo kiếm một chút là có thể thấy được tin tức liên quan đến Tống Hiền.
Ví dụ như nói cái cái gì mà Thái tử gia Tống thị bị tiểu thịt tươi mê hoặc;
Gia phong Tống thị bất chính? Nghi ngờ gia tộc có đam mê coi trọng đàn ông;
Thực lực Tiêu Tử Kỳ thật đáng kinh ngạc! Ngay cả hai nhà Tống Vinh cũng tranh giành tình cảm vì cậu ấy!
Chậc chậc chậc. Không tồi, Tống Hiền chỉ là Thái tử gia, còn Vinh Tình anh thì không giống, cái tên Vinh Tình này là đại biểu cho Vinh gia!
Nhưng mà Tống Hiền kia thật ngốc nghếch, thật vất vả mới kéo hắn ra khỏi vũng bùn giờ hắn lại tự nhảy vào nữa sao?
Nghĩ nghĩ Vinh Tình bỗng nhiên tiện tay bấm vào Weibo của Tiêu Tử Kỳ.
Tiêu Tử Kỳ V: Cảm ơn anh Tống tới thăm ban, mọi người đều nói cà phê rất ngon ~ [jpg].
A hiểu rồi. Không ngờ Tống Hiền này lại ngốc nghếch như vậy, còn đi thăm ban? Hắn không sợ ông Tống tìm được chỗ sao?
Ừm, lại nói tiếp, nếu ông ấy đã cho anh nhiều trà nước với tiền như vậy thì không bằng, đi giúp ổng xem Tiêu Tử Kỳ một lần đi. Thuận tiện nhìn tên ngốc nghếch Tống Hiền kia, để hắn không cần làm ra chuyện ngu xuẩn nữa.
Ừm, không sai. Anh chính là lương thiện như vậy, tuyệt đối không phải bởi vì anh muốn đi xem tiểu chó săn.
Ừm ừm ừm.
Trong lòng có tính toán, Vinh Tình vui sướng huýt sáo. Đưa văn kiện cho Hà trợ lý vạn năng, Vinh Tình thông báo một câu.
"Anh nhìn chằm chằm hướng đi của ông Tống bên kia cho tôi, nếu ông ấy làm ra cái gì với Tống Hiền anh nhớ nói với tôi một tiếng. Ông ấy còn thiếu tôi một công ty nhỏ." Công ty kia nói thì nhỏ nhưng giá trị tốt xấu gì cũng không ít tiền đâu. Dù sao đồ cho không, không lấy thì phí.
Hà Khiêm lập tức gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. Chờ Vinh Tình đi rồi y mới lật văn kiện trong tay, nhịn không được suy nghĩ.
Nhìn dáng vẻ này thì % cổ phiếu kia của y năm nay có thể mang đến không ít tiền lời rồi.
Nói phải đi xem tiểu chó săn nên Vinh Tình lập tức trở về, tính toán thay một thân quần áo mới.
Cái này, hình như lần trước có mặc một cái giống vậy rồi.
Cái này, có chút quá bá đạo, tiểu chó săn sẽ có cảm giác khoảng cách, không tốt.
Tìm một lúc Vinh Tình bỗng nhiên phát hiện sâu bên trong phòng để quần áo có một cái áo khoác đen bóng, áo khoác? Anh tò mò lấy ra nhìn.
Má! Cái này không phải là thứ lãng mạn nhất của đàn ông sao? Áo khoác xe máy!
Vinh Tình lập tức lấy ra thay vào.
Đẹp trai!
Đẹp trai quá!
Bùng nổ rồi!
(Nguyên văn là a 爆: từ thông dụng internet, A là một tính từ, viết tắt của Alpha, miêu tả một người rất nam tính.)
Vinh Tình hài lòng soi gương, còn nhìn thấy bên trong còn một bộ, anh đột nhiên nhanh trí mặc bộ này lên. Anh đã hiểu rất rõ thói quen của bá tổng, có áo khoác xe máy tất nhiên cũng phải có xe máy phù hợp để mỗi khi mặc vào sẽ khiến cho đàn ông trở nên lãng mạn!
Gara, Vinh Tình nhìn cái xe màu đen trước mắt tấm tắc lấy làm kỳ lạ trong lòng.
Đường cong cứng rắn này; Sờ sờ thân xe này; Còn có tiếng động gầm gừ vang lên!
Lãng mạn đến cực điểm!
Vinh Tình dứt khoát ngồi lên, lấy kính râm ra mang vào, động cơ rít gào, rồ chân ga, lập tức một con quái vật trang bị nặng xông ra ngoài! Xe màu đen rong ruổi trên đường làm không ít đàn ông đi ngang qua đều sôi nổi nhìn bóng dáng tấm tắc khen ngợi.
Lâm Kích nhận được tin nhắn Vinh Tình muốn lại đây ăn cơm cùng cậu, trên mặt nhịn không được liên tục gợi lên ý cười.
Chuyên viên trang điểm tò mò, "Anh Lâm, anh đây là có chuyện vui gì vậy?" Bình thường không dễ dàng thấy dáng vẻ này của Lâm Kích đâu! Bọn họ đều ngầm cảm thấy Lâm Kích kiềm chế đến đáng sợ, tuy rằng rất lễ phép cũng rất chu đáo nhưng luôn có biểu hiện cực kỳ chững chạc không phù hợp với tuổi tác.
Lâm Kích nhẹ nhàng khụ một tiếng.
"Không phải, có một người bạn hẹn tôi tối nay ăn cơm, khó có được thả lỏng một chút."
Chuyên viên trang điểm hiểu rõ, "Là bạn gái hả? Trước kia, lúc bạn trai hẹn tôi, tôi cũng giống như anh Lâm hiện tại."
Lâm Kích cười cười, "Không phải, chỉ là bạn bè bình thường."
Chuyên viên trang điểm biết bọn họ làm diễn viên, rất nhiều chuyện không thể nói bậy ra ngoài nên chỉ cho rằng cậu đang che giấu.
Tháo bộ tóc giả ra, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao. Chuyên viên trang điểm nghiêm túc nghe xong, bĩu môi.
"Lại là Tiêu Tử Kỳ kia, cậu ấy nhiều nhất cũng chỉ là nam ba, sao cứ thích nổi bật như vậy?" Mỗi ngày đều nói là tổng tài này quý mến mình cũng không nghĩ mình tốt xấu gì bản thân cũng là một người đàn ông, thật không biết một người đàn ông bị một đám đàn ông thích có cái gì tự hào, sợ người khác không biết nên mỗi ngày đều khoe khoang.
Lâm Kích hơi rũ mắt xuống, không nói lời nào. Không bao lâu sau, một người phụ trách đi tới.
"Có người đưa đồ uống tới, đây là của hai người." Hắn đặt hai ly cà phê nóng xuống, chuyên viên trang điểm cũng thuận thế hỏi.
"Là Tiêu Tử Kỳ sao?"
Người phụ trách cười cười, "Đúng vậy, vị Thái tử gia Tống thị kia lại tới đây thăm ban." Nói xong liền đi mất.
"Chậc, nam hồ ly tinh."
Chuyên viên trang điểm nói hai câu, tiện tay cầm một ly cà phê uống một ngụm tức khắc đắng đến nhíu mày.
"Tôi thật sự là không hiểu giáo huấn, lần trước đã bị cà phê này làm cho đắng chết cũng quên nữa!"
Lâm Kích nhìn cô đi kiếm nước uống, trong lòng hơi hơi động. Cậu tất nhiên cũng đã uống thử cà phê đưa tới. Nghe nói là dựa theo khẩu vị của Tiêu Tử Kỳ, thuần khiết trăm phần trăm không thêm sữa không thêm đường.
Cậu cười khẽ một tiếng cầm lấy ly khác nếm một ngụm. Quả nhiên hương vị đều giống nhau. Vẫn là Vinh Tình tốt hơn, cậu nghĩ.
Vinh Tình sẽ không chỉ dựa theo khẩu vị người muốn đưa tặng đồ gì đó như vậy. Mỗi lần hắn kêu người đưa toa ăn cũng vậy, đưa đồ uống cũng thế, đều sẽ để người trong đoàn phim tự mình lựa chọn.
Nghĩ đến cái này trong lòng cậu bỗng nhiên trở nên vội vã lên.
Muốn gặp Vinh Tình quá!
Tiêu Tử Kỳ cười nói mọi người đừng khách khí, một bên lại chia cà phê cho bọn họ, đôi mắt tìm kiếm bóng dáng Lâm Kích khắp nơi.
Tìm một hồi lâu, hắn có chút không kiên nhẫn.
Tiện tay giữ một nhân viên công tác lại, Tiêu Tử Kỳ cho cô một ly cà phê rồi cười hỏi.
"Cô có nhìn thấy Lâm Kích không? Tôi sợ cậu ấy chưa lấy được."
Nhân viên công tác bị giữ lại trên mặt có chút dao động, dần dần gục đầu xuống.
"Cậu ấy hình như đã quay xong nên chắc đang tẩy trang."
Tiêu Tử Kỳ nơi nào sẽ chú ý đến vẻ mặt của một nhân viên công tác, hắn có được đáp án muốn biết lập tức cầm một ly cà phê đi đến chỗ đó. Hắn muốn cho Lâm Kích nhìn thấy, ngay cả khi không có Vinh Tình hắn vẫn có thể có người khác nhìn trúng!
Tiêu Tử Kỳ đi đến trước cửa phòng nghỉ, bỗng nhiên nghe được một trần môtơ gầm rú.
Đây là xe gì? Hắn có chút tò mò suy nghĩ.
Tiêu Tử Kỳ đứng suy nghĩ trong chốc lát thì bỗng nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc đi đến.
Là Vinh Tình. Nhưng mà trang phục kia là gì vậy?
Tiêu Tử Kỳ theo bản năng muốn đi lên nói chuyện cùng Vinh Tình, nhưng đến lúc hắn thấy được vẻ mặt Vinh Tình cổ quái nhìn mình mới bừng tỉnh lại, Vinh Tình, đã là quá khứ của hắn.
"Làm gì, cậu tìm tôi?"
Vinh Tình nhìn hắn, có chút kỳ quái.
Tiêu Tử Kỳ nhấp môi, đưa ly cà phê trên tay qua.
"Đây là anh Tống để người khác tặng cho tôi, vừa rồi tôi không thấy Lâm Kích, anh Vinh, Vinh tổng nếu tới tìm cậu ấy thì thuận tiện mang ly này qua cho cậu ấy đi."
Vinh Tình: ???
Ý gì đây?
Ở trước mặt mình khoe khoang như này là sao? Ở trước mặt mình khoe khoang chưa tính, còn để mình mang đến trước mặt Lâm Kích khoe khoang???
Vinh Tình lãnh khốc, vô tình mở miệng.
"Không cần, một ly cà phê mà thôi Lâm Kích không thích uống cà phê."
Lâm Kích bị tiếng xe máy gầm rú hấp dẫn, vừa vặn đi ra liền nghe được những lời này của Vinh Tình.
Cậu sửng sốt, Vinh Tình sao lại biết được cậu không thích uống cà phê? Nhưng mà cậu vẫn theo bản năng đứng về phía Vinh Tình.
"Ừm, tôi thật sự không thích uống cà phê."
Tiêu Tử Kỳ thấy bọn họ kẻ xướng người họa, sắc mặt có chút khó coi. Hai người kia có ý gì?
Vinh Tình thấy cậu ngược lại nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn Lâm Kích.
"Tống Hiền tới?"
Lâm Kích sửng sốt, sao vậy, Vinh Tình không phải tới tìm mình sao?
Cậu nhíu mi, "Tôi không rõ lắm, vừa rồi tôi đang tẩy trang."
Vinh Tình nhún vai, "Vậy thôi, dù sao tôi cũng không phải tới tìm tên đó."
Không phải tới tìm tên đó?
Giữa mày Lâm Kích theo bản năng giãn ra.
"Đi thôi, tôi có thứ tốt mang cậu đi xem."
Vinh Tình làm lơ Tiêu Tử Kỳ còn đứng tại chỗ, nắm tay Lâm Kích.
Người đẹp của anh! Cần thiết phải cho mọi người thưởng thức! Tốt nhất là nên khen ngợi nhiều vào!
Tiêu Tử Kỳ nhìn bọn họ làm lơ mình như vậy, ngón tay bóp chặt ly cà phê dần dần có chút trắng bệch.
Lại là như vậy, một ngày nào đó hắn muốn tất cả những người này đều không thể làm lơ sự tồn tại của hắn!
Lâm Kích bị kéo đi, nhận ra Vinh Tình nắm tay mình cậu hơi rũ mắt xuống. Cảm thấy động tác của Vinh Tình có chút quá tự nhiên. Hắn, cũng đã làm chuyện như vậy với rất nhiều người sao?
Nhưng mà từ trước đến nay cũng không thấy tin tức về chuyện tình cảm của Vinh Tình....
Trong lúc rối rắm Lâm Kích bỗng nhiên phát hiện, Vinh Tình đang dẫn mình đi tới chỗ có một chiếc xe sang trọng.
Chẳng lẽ....
Đôi mắt cậu sáng lên một chút.
Thẳng đến khi Vinh Tình dẫn cậu đứng trước xe máy, cậu chỉ cảm thấy trong lòng nhảy dựng.
"Đây là, xe của anh?"
Trái tim thình thịch nhảy lên kịch liệt, Lâm Kích hít sâu một hơi mới nhìn Vinh Tình, ánh mắt tràn ngập sự chờ mong ngay cả cậu cũng không biết.
Không sai!
Chính là của ba!
Ba có đẹp trai không!
Trong lòng bởi vì phản ứng của Lâm Kích mà sắp khoe khoang đến tận trời cao, Vinh Tình lại vẫn ra vẻ rụt rè.
"Ừm, đặt trong nhà đã lâu không mở ra, giờ mới lấy ra đi dạo, thấy sao? Cậu thích cái xe này?"
Lâm Kích nhịn không được sờ sờ thân xe, gật đầu.
"Tôi lúc trước cũng muốn mua một chiếc, nhưng mà người đại diện của tôi nói tôi cũng không có cơ hội chạy nên về sau liền bỏ qua ý nghĩ này." Cậu nói ra đơn giản nhẹ nhàng nhưng Vinh Tình lại nghe được một tia chua xót.
Nhưng mà, không có việc gì!
"Ầy, vậy bây giờ hoàn thành giấc mơ cho cậu."
Vinh Tình đưa cho cậu một cái túi. Lâm Kích theo bản năng nhận lấy.
Hoàn thành giấc mơ? Hoàn thành giấc mơ gì?
Cậu cúi đầu nhìn thấy, lập tức ngây ngẩn cả người. Bên trong có một cái áo khoác xe máy cùng một bộ với Vinh Tình đang mặc, còn có nón bảo hộ cùng với một cặp kính râm.
Cậu ngẩng đầu nhìn Vinh Tình.
Vinh Tình hơi nâng cằm lên, "Cho cậu một cơ hội thể hiện, chở tôi đi một vòng tôi sẽ bỏ qua bao lì xì kia cho cậu."
Bao lì xì?
Lâm Kích nhớ tới ba chữ muốn ảnh chụp kia, tức khắc hiểu được. Cậu nhận cái túi, trên mặt hiện lên một chút ý cười.
"Được, tôi chở anh."
~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Vinh Tình: Đưa cho người đàn ông hoang dã một chiếc xe hoang dã, ôm eo mềm mại! Hoàn mỹ!