Cuối tháng Năm vừa rồi, Chiêu Lâm huyện đón chào một vị tân huyện lệnh thay thế Tiền huyện lệnh trước đó, nghe Trác Túc Triệt nói Tiền huyện lệnh được điều về kinh thành làm một quan viên bát phẩm nhỏ nhoi, tuy chỉ là quan viên bát phẩm nhưng dù sao cũng là quan kinh thành, chỉ cần trụ lại ở kinh thành thì sẽ không thiếu cơ hội thăng quan tiến tước, vì thế hàng năm có không ít quan viên địa phương tranh giành đến đầu rơi máu chảy, ai cũng muốn chen một chân để được cấp trên triệu về kinh, không tiếc ra tiền tài hay làm những việc trái lương tâm để chiếm được một cơ hội này!
Lại nói một chút về người tới nhậm chức thay thế, vị tân huyện lệnh Chiêu Lâm huyện hiện tại cũng chính là em họ -- con trai Đại cữu của Trác Túc Triệt, danh xưng đầy đủ là Trác Kinh Mục. Đối phương cũng chính là trạng nguyên năm vừa rồi của Đại Tĩnh triều, được chính đương kim Hoàng thượng sắc phong.
Kỳ Huy Nguyệt cảm thấy cái ô dù nhà họ Trác quả nhiên không hề nhỏ!
Y híp hai mắt hoa đào lại thầm nghĩ, là trạng nguyên đương triều lại được chính đương kim hoàng thượng sắc phong, nhưng lại bị điều đến nơi xa xôi hẻo lánh như Chiêu Lâm huyện nhậm chức?
Bên trong đúng là đủ vòng vo nha!
Trước đó vì việc khai trương tiền trang, mà Đoạn Hành Vân và Trác Túc Triệt đã dành ra khá nhiều thời gian và mất khá nhiều sức lực để làm rộng mối quan hệ, người có tầm mắt nhìn xa trông rộng hay hiểu biết thì đều hiểu, tiền trang không phải là ngành nghề kinh doanh ngươi muốn mở là mở, ngoài việc phải chứng minh năng lực và tài lực kinh tế, ngươi còn phải có được núi dựa để lấy được dấu đỏ thông hành ít nhất của ba cấp lần lượt là huyện, châu và triều đình.
Sau khi xong việc, Trác Túc Triệt còn rên rỉ không ngừng. "Vì ba thành lợi nhuận của Thần Nhiên tiền trang, ta sắp trở thành khổ sai đến nơi rồi!".
"Trác huynh đúng là rất vất vả!". Đoạn Hành Vân nhàn nhạt đáp lời.
Trác Túc Triệt bĩu môi nhìn hắn.
Thật không chút thú vị!
Thà nói chuyện cùng cái cây còn hơn!
Không hiểu sao Đoạn tẩu tử vẫn có thể chịu đựng được hắn ta?
Nhưng -- vì nhận thấy tiềm năng từ hai người Đoạn Hành Vân, mà hắn dù khổ đến đâu, rên rỉ thế nào thì một khi có chuyện vẫn nhấc thân mình kiều quý vui vẻ đi làm tay sai!
Kỳ Huy Nguyệt dùng thời gian nửa tháng để chỉnh sửa đi chỉnh sửa lại bản thiết kế, qui hoạch đến tỉ mỉ bảy mươi hai mẫu ruộng và gần hai mươi mẫu đất cạnh bờ sông trong tay, đến khi nét bút vẽ cuối cùng hoàn thành thì y bắt đầu vào công cuộc chuẩn bị, từ tháng Chín trở đi là thời điểm thích hợp xây dựng nhất, vì sẽ đặc biệt dễ tìm kiếm nhân thủ người làm công, bảy mươi hai mẫu ruộng có chút khó khăn, vì Đại Tĩnh triều coi trọng phát triển nền nông nghiệp, nếu xây dựng trên đất ruộng nhẹ thì sẽ bị phạt tiền, nặng thì còn dẫn đến lao dịch khổ sai.
Việc này lại phải để Trác Túc Triệt chạy đi làm "tay sai", tạo điều kiện để Đoạn Hành Vân đi gặp Trác tân huyện lệnh một chuyến.
Đoạn Hành Vân trở về mang theo tin tức chắc chắn cho tiểu tức phụ nhà hắn, chiếu theo lời tân huyện lệnh, mỗi một mẫu ruộng hàng năm vẫn đánh thuế là một lượng bạc một mẫu, nếu sau này nhà bọn họ để hoang đất thì mới bị coi là phạm vào luật pháp sử dụng đất của triều đình.Kỳ Huy Nguyệt vui tươi hớn hở.
Bảy mươi hai mẫu ruộng phải được đổ đất làm nền phẳng, hai mươi mẫu khác cũng phải san bằng, sau đó còn phải dựng tường vây toàn bộ diện tích, với tổng hơn sáu mươi ngàn mét vuông đất, ít thì cũng phải hai ba tháng mới hoàn thiện.
Đến khi đó nhà mới của hai người cũng đã hoàn thành, đồng thời sẽ ăn tân gia!
Tiếp theo chính là tính đến bước xây dựng thành hình ra sao.
Bờ sông nơi Đoạn Gia thôn nơi đây sở hữu tầm nhìn khoáng đạt, nhất là khi mở rộng đầm nước ở bờ sông cạn phía tây nam thì càng dễ quy hoạch, mở ra các nhà hàng, các khu nhà nghỉ sang chảnh, nơi leo núi, thư giãn, nuôi trồng thủy sản phục vụ tại nơi... nếu có thể còn có thêm thuyền hoa hạng sang để phục vụ du khách, mọi thứ làm càng lớn càng tốt!
Sau này có thể mở rộng đường đi, quán xá, tập trung dân cư... xuyên thẳng đến huyện thành, châu phủ thông qua đường núi Đoạn Gia và vài thôn xóm nhỏ gần đây.
Hoạt động này không chỉ đánh thức tiềm năng du lịch nghỉ dưỡng, thu về một số lợi nhuận thiết thực trước mắt mà nói chung còn rút ngắn thời gian để Đoạn Gia thôn lắc mình, biến nơi đây thành một bến sông buôn bán tấp lập, thu hút du khách khắp nơi tìm đến.
Tóm lại -- khu đất rộng gần trăm mẫu này sẽ được quy hoạch thành nơi nghỉ dưỡng, theo ngôn ngữ hiện đại chính là resort tiêu chuẩn năm sao khắt khe!
Đoạn Hành Vân bận rộn với tiền trang xong xuôi, thì cũng đến lúc Kỳ Huy Nguyệt đưa ra ý tưởng đầu tiên cùng chồng nhà mình thảo luận và bàn bạc, từ việc đào đất, sửa đường, mua đá, vật liệu... đều được tính toán chi tiết, chỉ chờ cuối năm tiền vốn trong nhà tăng lên là có thể khởi công!
Tiền trang mở cửa kinh doanh, những khách hàng đầu tiên chính là những người có tiền hay phú quý trong trấn, rồi sau đó là những lão bản quan hệ tốt với Trác Túc Triệt, ngay cả thương nhân khắp nơi dừng thuyền buôn tại Chiêu Lâm trấn, cũng đều lựa chọn giao dịch đổi ngân phiếu thành bạc tại tiền trang nơi này!
Kỳ Huy Nguyệt nhìn lãi ròng mà chồng nhà mình kết toán theo tuần thì há miệng, có chút hâm mộ.
Y cũng rất thông minh mà, nhưng tại sao không nghĩ đến việc mở "ngân hàng tư nhân" vậy nhỉ?
Kỳ Hạ Thu tuy là thiếp, nhưng vào ngày thứ ba lại mặt thì cũng trở về nhà, nàng ta được lòng Mã chủ bộ cho nên khi trở về thì được sắp xếp ngồi trên một cỗ xe ngựa, trên người như thay da đổi thịt khi mặc y phục bằng lụa tím thêu hoa lan nhàn nhạt, trên đầu gắn trâm cài, trên tai là khuyên bằng bạc, trên cổ tay là vòng tay bằng ngọc bích, trên mặt còn điểm phấn, ngoài miệng cũng tô son đến đỏ tươi. Nàng ta vốn có nhan sắc không tệ, nay lại ăn diện như thế bởi vậy càng hiện ra vẻ đẹp đẽ quý giá, thời điểm được một tiểu nha hoàn thanh tú ở bên cạnh đỡ xuống xe ngựa thì khiến toàn bộ thôn dân ở gần đó nhìn xem đến con mắt đều không chớp lấy một cái, trong đó không thiếu những ánh mắt trắng trợn hâm mộ và ghen tị.
Mã chủ bộ tuy có hơi lớn tuổi, nhưng nghe nói là người nho nhã, còn là huyện thừa, địa vị chỉ thua huyện lệnh. Trong nha môn, ngoài trừ huyện lệnh thì ông ta là người lớn nhất.
Tất cả mọi người đều nghĩ Kỳ gia lần này đã trở mình rồi, còn Kỳ Hạ Thu quả thực đã có những ngày tháng tốt lành, tuy là làm thiếp nhưng mà việc này so với việc gả cho những phú hộ trên thị trấn làm chính thất còn quý khí hơn a! Ngay cả cô nương Tần gia -- cháu gái họ lý chính đã gả cho một thương nhân ở huyện thành, khi trở về nhà lại mặt cũng không có phong quang như vậy đâu, không ít người trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ đến việc, sau này cũng để cho tiểu cô nương nhà mình đi làm thiếp cho người khác, và quan trọng là nếu gặp mặt những người của một nhà Kỳ gia kia thì nên khách khí đôi chút, bây giờ đâu thể so sánh với trước kia!
Kỳ Huy Nguyệt vừa lúc đi kiểm tra việc trồng nấm của nhà Cổ thúc, sau thời gian chờ đợi thì nấm trồng sắp tới cũng đã đến lúc được thu hoạch, y bất ngờ bắt gặp tình huống này thì không biết nên nói gì?
Làm chính thất không tốt sao?
Sao lại có người nghĩ gả con mình đi làm tiểu thiếp cho người chứ?
Từ thời cổ đại đã lưu truyền một câu nói: Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kỹ nữ, kỹ nữ không bằng vụng trộm, vụng trộm không bằng không trộm được!
Đối đạo lý này, Kỳ Huy Nguyệt cảm thấy sinh hoạt ngày thường trong ba ngày vừa qua và sắp tới của Kỳ Hạ Thu, có lẽ không mấy phong quang như nàng ta đã thể hiện ra.
Nhưng đây là chuyện của nàng ta, không hề liên quan chút xíu nào đối với bản thân y!
Rời xa cực phẩm, kiếm bạc trắng bóc, hướng đến con đường tìm núi xưng vương mới là mục tiêu kiếp này y đề ra nha!
Vừa được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa, Kỳ Hạ Thu vô tình đưa mắt chạm tới một thân ảnh bạch y mảnh mai gầy yếu, đôi mắt xuân tình của nàng ta cũng trực diện nhìn thấy giọt lệ chí trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của đối phương, nàng ta phải công nhận từ tận nội tâm mình, xác thực Kỳ Huy Nguyệt là một mỹ nhân thiên kiều bá mị, giọng nói vừa ngọt ngào vừa dịu dàng, không có nửa phần phải cố ý giả vờ ra bộ dáng mà từ cốt cách đối phương, chính xác hơn là -- từ khi gả cho Đoạn Hành Vân thì y đã đổi thay thành dáng vẻ cao quý như thế!
Điều quan trọng là dáng vẻ bề ngoài của Kỳ Huy Nguyệt có gì đó rất kì quái!
Mỗi lần Kỳ Hạ Thu chạm mặt Kỳ Huy Nguyệt thì đều phát hiện ra một chuyện, dáng vẻ từ trong ra ngoài của đối phương ngày càng khác lạ, đó là diện mạo của người mà nàng ta không hề quen biết!
Người bên ngoài cũng đã phát hiện và thường nói, đó là do Kỳ Huy Nguyệt nảy nở lên có sự thay đổi lớn như vậy về vẻ ngoài, nhưng với nàng ta thì lại nghĩ khác: y có lẽ thật sự là quỷ đoạt hồn!
Kỳ Hạ Thu buồn bực suy nghĩ.
Thực ra, Kỳ Huy Nguyệt đoán không sai, thời gian này -- tuy chỉ có ba ngày, nhưng Kỳ Hạ Thu nàng ta sau đêm tân hôn đã phải trải qua hai ngày hoàn toàn không được như ý muốn.
Từ sau khi Mã chủ bộ may mắn mua được "thần dược" trị chứng sinh lý yếu của Thành Phúc dược đường, chính thất phu nhân của Mã chủ bộ là Lý thị càng canh chừng nghiêm ngặt Mã chủ bộ và vài thiếp thất trong nhà hơn, lúc nào cũng phòng bị, chỉ sợ đột nhiên có con hồ ly tinh nào đó âm mưu tính kế mê hoặc Mã chủ bộ, trốn dưới mí mắt bà ta mà mang con nối dòng rồi sinh ra ý nghĩ muốn phù chính thay thế vị trí của bà ta!
Mã chủ bộ dường như cũng vì chuyện trong nhà liên tục nạp thiếp thất mà sinh lòng áy náy với chính thê Lý thị, nên chuyện xảy ra hay việc đại sự trong hậu viện đều để Lý thị quản lý.
Vì thế, thời gian qua, Lý thị luôn cẩn thận giám sát từng chút một, bà ta nghĩ Mã chủ bộ cũng lớn tuổi vậy rồi, hậu viện cũng đã nạp vào tổng là bốn tiểu thiếp, chắc ông ta cũng chẳng còn tinh lực đâu mà trái ôm phải ấp. Nhưng thật không ngờ, bà ta mới lơi lỏng một chút thì đã có thêm người vào cửa.
"Không ngờ ngày phòng đêm phòng mà vẫn để kẽ hở cho kẻ khác thừa cơ chui vào. Còn là một tiểu hồ ly tinh không biết liêm sỉ, đã bị người chơi hư qua!". Lý thị cắn răng nói sau khi tìm hiểu qua về tân "đối thủ" của chính mình.
"Phu nhân, ngài là chủ mẫu một nhà, dù có nghĩ như vậy thì cũng không nên nói ra, phải có khí chất độ lượng của một chủ mẫu. Dù nữ nhân kia có vào cửa thì cũng chỉ là một tiểu thiếp, chờ lão gia chơi chán nàng ta thì không phải tùy phu nhân ngài xử lý rồi sao?". Mama hồi môn của Lý thị lên tiếng nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Bà ta thực ra cũng hiểu phu nhân của bà ta lo sợ điều gì, tính đến hiện tại thì phu nhân nhà bà đã gả cho Mã chủ bộ hai mươi mốt năm, hai mươi năm qua chỉ vì "cái kia" của Mã chủ bộ không được, cho nên ủy khuất cả một thời thanh xuân của phu nhân. Hiện tại, bệnh tình của Mã chủ bộ đã cải thiện thì phu nhân cũng đã ba mươi bảy tuổi, đã qua tuổi sinh nở tốt nhất. Chỉ còn biết trơ mắt cắn răng nạp thiếp vào cửa, mang ý muốn nối dõi đời sau cho nhà chồng là Mã gia. Lão phu nhân bao năm vẫn còn đang đợi được ôm cháu đích tôn kia kìa!
Lý thị nghe mà siết chặt khăn tay, hai hàm răng ngà cắn vào nhau tạo thành tiếng ken két.
Mặc kệ Lý thị có đồng ý hay không thì người mới vẫn vào cửa.
Khi tiểu thiếp hồ ly tinh kia kính trà cho bà ta vào ngày thứ hai, khoảnh khắc nhìn thấy dung mạo của tiểu thiếp khiến Lý thị mới lấy lại chút cân bằng, nhưng bà ta nghĩ đối phương trẻ tuổi hơn mình thì vẻ mặt lại đột ngột biến sắc.
Về sau, Lý thị mới biết được là do Tiền Tố Tố, tam tiểu thư của Tiền huyện lệnh trước kia dẫn mối cho Mã chủ bộ đến am ni cô nên Mã chủ bộ mới gặp gỡ nữ tử này, rồi sau này cũng chính nữ tử này kéo theo cả một đại tai họa hại bà ta và Mã gia, cho nên Lý thị dùng hết sức lực bóp chặt Kỳ Hạ Thu trong tay đến gắt gao, hành hạ nàng ta sống không yên đến nửa đời về sau, Tiền Tố Tố cũng đừng mong có trái ngon để ăn.
Kỳ Hạ Thu quay mặt rời đi, không muốn nhìn thêm Kỳ Huy Nguyệt chút nào, lần này nàng ta trở về là muốn tính toán cùng Tạ gia và Kỳ Hạ Hoa, sau đó thì Kỳ Huy Nguyệt cũng đừng mong nàng ta bỏ qua.
Vào đến sân Kỳ gia, người trong nhà vừa nghe đã không nhịn được vội vã đi ra tiếp đón, sau khi nhìn thấy lễ vật lại mặt mà Kỳ Hạ Thu mang về cùng, thì Kỳ lão thái và người của Tam phòng càng niềm nở đối đãi nàng ta hơn.
Kỳ Hạ Thu cười nói, liếc mắt nhìn qua bên cạnh phát hiện người của Đại phòng chỉ có Kỳ Đào xuất hiện, đang đứng ở một bên cửa nhìn nàng ta, mỉm cười tỏ vẻ thân thiện và nịnh nọt, ngoài ra còn có phu quân Kỳ Đào và hai tiểu chất nữ cũng như thế! Đại bá, Dương thị và Kỳ Hạ Hoa thì tuyệt không thấy xuất hiện qua, ánh mắt Kỳ Hạ Thu hiện lên sự khinh thường trắng trợn, nàng ta nói mấy câu khách sáo với Kỳ lão gia tử và Kỳ lão thái, rồi ôm cánh tay nương nàng ta là Tần thị về phòng riêng trò chuyện.
Chưa đầy hai khắc sau, phòng chính Kỳ gia vang lên vài tiếng ồn ào, nguyên lai là Kỳ lão thái muốn tàng trữ hết đống lễ vật tốt mà Kỳ Hạ Thu mang về, lúc này Dương thị liền xuất hiện cùng Lưu thị làm ầm ỹ.
Mấy nữ nhân tranh giành nhau ầm ỹ đến mức người đi ngoài đường cũng nghe thấy được, Kỳ Hạ Thu càng thêm chán ghét nhà mẹ đẻ của chính mình, ánh mắt nha hoàn mà nàng ta mang về theo cũng chứa đầy sự chế giễu khi nhìn một đám phụ nhân của Kỳ gia.
Nàng ta vừa tức vừa vội vàng mà trở về Mã gia, trong lòng thầm nghĩ không thể để cho Mã chủ bộ biết được những chuyện phát sinh trong nhà này được, nếu ông ta biết bản thân mình có một nhà mẹ đẻ như thế, không chừng cũng sẽ coi thường và lạnh nhạt nàng ta thì phải làm sao đây? Còn phải nghĩ biện pháp che dấu cả Lý thị và bốn tiểu thiếp kia nữa, tránh việc nàng ta bị chê cười đến không ngẩng đầu lên được.
Đối với Tạ gia và Kỳ Hạ Hoa kia thì sắp tới nàng ta sẽ không ôn tồn nữa, phải dùng những biện pháp mạnh mà không để người khác biết, phải chèn ép bọn họ thì mới càng bớt việc.