Đối với hai người Kỳ Hạ Hoa và Kỳ Huy Nguyệt -- Kỳ Hạ Thu nàng ta không nên oán hận hay sao?
Ánh mắt Kỳ lão thái lập lòe, nghĩ Kỳ Hạ Thu dù sao cũng là cháu gái thân sinh của bà ta, thân phận nàng không giống Kỳ Huy Nguyệt sói mắt trắng kia, dù bà ta trước giờ không mấy coi trọng Kỳ Hạ Thu nàng nhưng cũng không làm khó dễ qua, nay thấy nàng ta nói như vậy có phải tính toán sau này sẽ lấy vàng bạc từ nhà chồng về chu cấp cho bọn họ, để bọn họ trải qua cuộc sống sung sướng, giàu sang, mặc vàng dát bạc hay không? Bất kể là loại chuyện nào, thì đây cũng là chuyện tốt muốn cầu cũng không được. Bà ta nghĩ chỉ cần Kỳ Hạ Thu có lòng là được, vốn còn có ý định trước khi nàng xuất giá thì tìm cơ hội bóng gió, đe dọa một chút, nhưng nay nàng đã tự nói ra thì vẫn tốt hơn so với bà ta mở miệng trước.
Không chỉ có Kỳ lão thái, trong lòng Lưu thị và mấy tức phụ thế hệ sau của Kỳ gia đều vô cùng mừng rỡ.
Kỳ lão gia tử lại càng khen ngợi Kỳ Hạ Thu suy nghĩ chu đáo, trong lòng lão đang nghĩ, cứ tưởng đứa thân cháu gái của Nhị phòng này đi làm thiếp cho người ta, sẽ chỉ mang lại cho Kỳ gia và lão ta chuyện mất mặt hay phiền phức, nhưng nghe Kỳ Hạ Thu nói đôi câu này thì trong lòng lão cũng dễ chịu hơn chút, nếu nàng biết giúp đỡ mọi người trong nhà thì sau này lão cũng sẽ dăn dạy nhóm con trai con dâu cũng phải gắng sức trợ giúp nàng ta, đổi lại nàng ta cũng sẽ có nhà mẹ đẻ dựa vào.
"Tiểu Lục chính là có lòng tốt như vậy, luôn suy nghĩ muốn giúp đỡ người trong nhà, hào phóng như vậy, không giống một ít người, sinh hoạt trôi qua ngày càng tốt, kết quả đối với người nhà mình thì keo kiệt vô cùng, tình nguyện cho người ngoài cũng không cho người trong nhà, còn muốn đoạn tuyệt quan hệ. Thật đúng là ăn cây táo, rào cây sung." Kỳ lão thái hậm hực lên tiếng.
Ai cũng biết Kỳ lão thái đang bóng gió nói đến Kỳ Huy Nguyệt, nhưng chỉ tiếc Kỳ Huy Nguyệt không ở cũng chẳng nghe thấy, bà ta có nói thì cũng chỉ để bà ta và tất cả người trong Kỳ gia tự nghe.
Tức phụ Kỳ Hiểu Nhị phòng vì lấy lòng tiểu cô Kỳ Hạ Thu nàng ta lập tức nói. "Đây còn không phải là điều đương nhiên sao!? Tiểu muội lập tức sẽ gả đến Mã gia, Mã gia kia lại là nhà giàu có, quen biết làm việc bên cạnh quan gia, trong nhà nô bộc thành đoàn, nếu tiểu muội đứng vững gót chân tại Mã gia, thì còn sợ sau này nhà chúng ta không có vinh hoa phú quý để hưởng sao?".
Kỳ Hạ Thu khẽ cười, ánh mắt thoáng hiện lên tia khinh thường không dễ thấy. "Tẩu tử nói phải!".
Mặc cho đây chính là Đại tẩu của nàng ta, nhưng Đại ca nàng ta hiện tại coi như sống chết không rõ, vị Đại tẩu này còn có thể làm hay không còn không biết chắc được!!
Thực ra, Kỳ Hạ Thu còn đang tính toán trong lòng, hiện tại nàng ta chưa thể lật mặt cùng đám người Kỳ lão thái và Đại phòng cùng Tam phòng, nàng ta nói như vậy cũng chính là muốn lôi kéo tốt đám người được coi là nhà mẹ đẻ này, để cho bọn họ biết cho dù nàng ta đến Mã gia chỉ là một thiếp thất, cũng có thể giúp bọn họ trôi qua những ngày thật tốt. Nếu như bọn họ muốn có những ngày tốt đẹp này thì nhất định phải giúp nàng ta ổn định gót chân ở Mã gia. Nàng ta cũng không muốn cả đời làm thiếp, nàng ta muốn làm chính thất, như vậy đến lúc đó nàng ta nhất định phải dùng một chút thủ đoạn, nói không chừng sẽ phải cần đến trợ thủ, người có thể tin chỉ có thể là người nhà mẹ đẻ.
Mặc cho đám người nhà mẹ đẻ này đều cùng một dạng là không đáng tin, thì nàng ta cũng không còn cách nào tốt hơn!
Kỳ Hạ Thu nheo mắt lại, âm thầm hạ quyết tâm. Chờ nàng ta trở thành phu nhân chính thất của Mã gia, địa vị ổn định rồi, nhìn nàng ta làm sao thu thập Kỳ Hạ Hoa và Kỳ Huy Nguyệt, nàng ta nhất định phải làm cho hai kẻ kia đền bù cho mình phí tổn thất thanh danh bấy lâu, còn phải để bọn họ dập đầu với nàng ta đến khi nào nàng ta hài lòng!
Cả đám người Kỳ gia rối rít khen Kỳ Hạ Thu hiểu chuyện, đem nàng ta khen đến độ nở thành một đóa hoa. Lưu thị và các hán tử, phụ nhân của Tam phòng cùng Kỳ lão thái hùa theo khen ngợi.
Kỳ Huy Nguyệt không quan tâm mấy con hàng cực phẩm Kỳ gia đang nghĩ gì hay làm gì, tháng Sáu tới, lại đến vụ thu hoạch lúa mạch muộn, và quan trọng là y cần chuẩn bị thu hồi bảy mươi hai mẫu đất ruộng trong thôn.
Đoạn Hành Vân thì chạy lên trấn trên, tìm thợ đến sửa sang lại cả ba cửa tiệm, trang trí một trong ba cửa tiệm đang có thành thêu phương, chiếu theo bản thiết kế sẵn có của tức phụ nhà hắn.
Mùng Tám tháng Sáu, pháo đỏ nổ vang cả con đường lớn tại cổng Bắc Chiêu Lâm trấn, thêu phường "Chiếu Ý tú trang thêu phường" chính thức khai trương, "Chiếu" theo chiếu nguyện, "Ý" trong ý nguyện, có thể nói rằng Chiếu Ý thêu phường vì khách hàng mà mở ra. Trong hai tuần liên tiếp Kỳ Huy Nguyệt dẫn theo Dương Đào bên người, chỉ dạy nàng tất cả mọi thứ liên quan đến kinh doanh buôn bán, quản lý cửa tiệm và quản lý nhân lực, tâm lý khách hàng mọi lứa tuổi cũng cần thiết phải được nói qua một lần tỉ mỉ.
Đối Dương Đào nhanh nhẹn lại chăm chỉ cùng ham học hỏi, điều này làm Kỳ Huy Nguyệt không mấy ngạc nhiên. Thêu phường hiện tại có tất cả sáu tú nương, đều là người Đoạn gia thôn và Điền gia thôn tìm đến, tay nghề cũng là khéo léo nhất trong thôn bọn họ. Tuy không thể so thêu kĩ với các tú nương lớn ở châu phủ, kinh thành nhưng thắng ở bản vẽ thiết kế y phục, hoa văn hiện đại và tinh xảo từ tay Kỳ Huy Nguyệt đưa ra.
Kỳ Huy Nguyệt đã để lại ấn tượng sâu đậm trong suy nghĩ của Trác Túc Triệt, vì thế khi thấy y có suy tính muốn làm gì đó thì hắn không những mặt dày mà còn hơi vô sỉ, vác mặt đến tận nơi xin đám một chân, muốn y làm đầu mối chính cho "anh vợ" Lục Chấn Kiêu.
"Chỉ là y phục đơn giản mà thôi! Ngươi cũng cần sao?". Kỳ Huy Nguyệt chớp chớp mắt nhìn Trác Túc Triệt trước mặt mình.
Trác Túc Triệt thay đổi bộ dáng cười ngâm ngâm mà nghiêm túc nói. "Tẩu tử đừng khiêm tốn như vậy, ta luôn tin tưởng năng lực của tẩu tử!".
Kỳ Huy Nguyệt: "....".Nhưng ta không muốn bán cho các ngươi á!
Đừng tưởng ta không biết Lục Chấn Kiêu kia có ý với Dương tỷ tỷ của ta!
Hành động hiện tại của ngươi là đang công khai muốn làm "ông mai" à?
Đoạn Hành Vân đoạn thời gian này cũng bận rộn không kém tiểu tức phụ nhà hắn, hai cửa tiệm còn lại trong nhà cũng đã được hắn trang hoàng xong xuôi, bước đầu đi vào hoạt động, hắn không hề khai trương rầm rộ mà cứ lặng lẽ mở cửa buôn bán.
Kỳ Huy Nguyệt đứng bên này ngoài cửa "Chiếu Ý thêu phường" nhìn sang, nhất thời 囧.
Ôi giội ôi!
Hai biển hiệu lấp lánh ánh vàng, không một chút điệu thấp làm người nhịn không được cũng 囧.
"Thần Nhiên Cầm Đồ Các".
"Thần Nhiên Tiền Trang".
Tiền Trang thì cũng thôi đi, dù sao đó cũng là phiên bản đầu tiên của ngân hàng thời hiện đại, nhưng ai nói cho y biết Cầm Đồ Các là cái quỷ gì?
Thằng chồng nhà y tính đi theo thiết lập sẵn có, làm lưu manh đường phố thật đấy à?
Đoạn Hành Vân nhìn sang khẽ mỉm cười. "Đoạn phu nhân, sinh ý bên đó thế nào?".
Kỳ Huy Nguyệt: "....".
Y nhìn hỏa kế cửa tiệm "nhà hàng xóm" vì đón tiếp khách nhân tấp lập, mà chạy ra chạy vào liên tục, hơi cảm thấy —— nghẹn lời!!!
Dương Đào xoa cằm cảm thán. "Tiểu Thất muội muội! Sinh ý bên Vân đại ca thật tốt a! Thật hâm mộ mà! ".
Kỳ Huy Nguyệt: "....".
Cửa tiệm của chúng ta cũng không kém đâu!
Tỷ hâm mộ cái gì chứ?
Chờ trở về thôn, Kỳ Huy Nguyệt mới tra hỏi thằng chồng nhà mình, danh tự "Thần Nhiên" mà hắn dùng đặt tên biển hiệu là sao?
Phải biết, trước khi xuyên qua tên của y chính là "Nhiên" đấy!
Không lẽ đây chỉ là trùng hợp?
Đoạn Hành Vân lắc đầu cười. "Ta chỉ thấy nó khá quen thuộc với chính mình và nghe rất hay, cho nên lấy tên đó!".
Kỳ Huy Nguyệt: "....".
Ta tin chàng?
Tin mới gặp quỷ!
Hiện tại, trong các ruộng ở Đoạn Gia thôn đều là người gặt lúa, tất cả đám người lớn đều gấp rút bận việc, trẻ con vừa nhặt bông lúa còn sót hay rơi vãi vừa bắt châu chấu, cả cánh đồng đều là cảnh tượng mùa thu hoạch.
Nhìn lương thực nhà hai người nhiều đến mức phải lấy xe bò chở về hết chuyến này đến chuyến khác, bạc kiếm được cũng là tiêu không hết mà người trong thôn thi nhau hâm mộ không thôi.
Ngay khi vụ mùa bận rộn lúc này, Kỳ gia lại không yên bình, vốn đã tính toán chờ Kỳ Hạ Thu xuất giá làm thiếp xong, thì ba phòng của Kỳ gia cũng sẽ phân gia ngay lập tức, nhưng không ngờ Kỳ lão thái lại làm loạn ở giữa.
Chuyện phân gia thật ra trước đó đã chia xong rồi, tam phòng bọn họ trừ còn đang ăn cùng nhau, ở cùng một cái sân, thật ra không có gì khác đã phân gia cả.
Đây là việc dẫn đến Kỳ lão thái tung ra mồi lửa, muốn thiêu cả đám con trai và con dâu của bà ta.
Bởi vì chuyện phân gia, mà Kỳ lão thái cũng đã không thể thu tiền con trai con dâu kiếm về nữa, ngoài mỗi tháng hay mỗi dịp lễ Tết ba phòng bắt buộc phải hiếu kính bà ta và Kỳ lão gia tử một trăm văn tiền, thì hoàn toàn không còn nguồn thu nào khác.
Hai phu thê Đại phòng là Kỳ Thuận và Dương thị rất không bằng lòng, khi nhìn Nhị phòng ngày càng xuân phong đắc ý, chưa kể đến việc phụng dưỡng Kỳ lão gia tử và Kỳ lão thái đều rơi xuống đầu Đại phòng của lão, lão là con trưởng nên chuyện này không thể nào thay đổi được, nên lão hậm hực ra mặt thầm nghĩ nhà này là của bọn họ, hai phòng kia sớm chuyển đi bọn họ sớm yên tĩnh.
Nhị phòng, Kỳ Thắng và Tần thị bọn họ cũng không muốn ở chung, bọn họ muốn phân ra sống cho tự tại. Con gái duy nhất sắp tới gả vào nhà cao cửa rộng, những ngày an nhàn sắp tới bọn họ không muốn phân với bất cứ ai trong Kỳ gia.
Chỉ có hai người Tam phòng là Kỳ Hùng và Lưu thị không có ý muốn chuyển, bọn họ nghĩ ở lại nhà chính Kỳ gia cũng rất tốt, có thể để dành nhiều tiền bạc hơn chút, sau này dựng nhà cũng có thể dựng một ngôi nhà tốt hơn.
Kỳ gia náo loạn, hàng xóm thôn dân chê cười nhưng cũng không có ai bận tâm.
Ai cũng đã quá quen với một nhà cực phẩm họ Kỳ này lắm rồi!
Kỳ Hạ Thu chuẩn bị đến ngày phải vào Mã gia, mặc dù chuyện tiểu thiếp vào cửa này cũng không quá vinh quang, nhưng Kỳ lão gia tử và Kỳ lão thái vì tính toán của bản thân và sợ nàng ta cách lòng với bọn họ, cho nên dù vạn vạn không muốn thì vẫn đi vay một số tiền để bày tiệc rượu như thường, tính ra còn làm lớn hơn so với mấy hán tử trong nhà trước đó thú thê, lấy lý do là không muốn ủy khuất cô nương nhà họ xuất giá.
Kỳ Hạ Thu là thiếp thất, tất nhiên không có kiệu lớn đỏ thẫm hoặc xe ngựa treo lụa đỏ đến đón. Dưới thời tiết cuối tháng Sáu, Mã chủ bộ dùng một chiếc xe ngựa mang theo sính lễ trị giá bốn mươi lượng bạc đến đón nàng ta.
Tần thị không để Kỳ lão thái và đám chị em dâu trong nhà kịp nhìn ngó, bà ta đều chất hết của hồi môn vì Kỳ Hạ Thu chuẩn bị trước đó và đám sính lễ Mã gia vừa mang tới lên xe ngựa của Mã gia.
Điều này càng làm Kỳ lão thái không vui, mặt bà ta đỏ rần vì tức giận, lồng ngực phập phồng vì thở gấp.
Trên người Kỳ Hạ Thu mặc một thân giá y đỏ thẫm phía trên có thêu hoa văn như ý cát tường, trên đầu trùm khăn đỏ, cỗ xe rời đi Kỳ gia đốt pháo trước cửa thông báo nhà có hỷ sự, người cứ như vậy gả đi.
Tần thị và lão Nhị Kỳ gia cười đến không khép được miệng, bị Dương thị và Lưu thị cùng đám thôn dân xem thường.
Thời gian cứ bận rộn như thế trôi qua, chớp mắt đã hết tháng Sáu, thời điểm tiết trời chuyển sang tháng Bảy đôi khi mang theo vài cơn mưa ngâu, nhà mới của hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt vẫn được tiến hành không ngừng nghỉ, đang trong quá trình gấp rút hoàn thiện, vụ lúa nước mùa thu kết thúc thì cũng trong thời điểm này, là lúc Kỳ Huy Nguyệt thu hồi bảy mươi hai mẫu đất của các hộ thôn dân Đoạn Gia thôn đã bán cho nhà hai người bọn họ.
Dù muốn hay không muốn, bằng lòng hay luyến tiếc thì giấy trắng mực đen đã kí xuống thư khế mua bán, ba mươi sáu hộ gia đều đúng hẹn giao ruộng đất vào tay Kỳ Huy Nguyệt, dưới sự chứng kiến của vài vị đại nương có bối phận và lý chính trong thôn.
Thôn dân Đoạn Gia thôn đã sớm biết chuyện này, nhưng hiện tại vẫn không tránh khỏi việc lại bùng nổ, phải biết toàn thôn bọn họ trước giờ có chưa đầy ba trăm mẫu ruộng có thể trồng trọt, vậy mà bây giờ thoáng cái hai phu thê Đoạn Hành Vân đã chiếm đến bảy mươi hai mẫu vào tay, còn toàn là ruộng tốt, thử hỏi xem có ai mà không hâm mộ, ai mà không ghen tị cơ chứ?
Có hâm mộ, ghen tị thì bọn họ cũng chỉ biết âm thầm mà đố kị, không ai ngu ngốc đến mức lớn tiếng nói ra.
Nhìn khế ước của bảy mươi hai mẫu ruộng tốt cạnh bờ sông nằm sát nhau, Kỳ Huy Nguyệt cong môi nở nụ cười, kế hoạch xây dựng nên đế chế một phương của y hiện tại mới chính thức khởi tranh.
Y muốn sau này tại nơi đây, bến sông cạn của Đoạn Gia thôn tầm thường nghèo khó này, sẽ vươn lên cạnh tranh cùng bến tàu Đại hay Nhược thủy, trở thành một tân bến tàu khác có qui mô hơn, một bến tàu phồn hoa nhất Chiêu Lâm huyện.
Y muốn thôn xóm nhỏ toàn núi đá này biến mình thành nơi tấc đất tấc vàng.
Đoạn Hành Vân nhìn bản vẽ thiết kế đang thành hình trên khổ giấy Tuyên thành lớn, mà tiểu tức phụ hắn đang hí hoáy kẻ kẻ vẽ vẽ, với diện tích rộng đến vài thước phía trên tràn ngập những nét bút than, hắn cong môi cười, hai mắt phượng đen thẳm liễm diễm như tụ ánh sáng ở bên trong. "Tức phụ nhà ta rất có tham vọng!".
Trái ngược với vẻ bề ngoài tinh xảo yếu ớt của em ấy, suy nghĩ hay hành động quyết định làm ra đều rất cường ngạnh!
Kỳ Huy Nguyệt bĩu môi. "Chàng thì không sao?".
Đừng tưởng ta không biết việc mở tiền trang đã tiêu tốn bao nhiêu bạc, sức lực để mở rộng mối quan hệ nhé?
Đoạn Hành Vân bật cười, nhéo hai má y. "Vi phu làm tất cả đều là vì em!".
Kỳ Huy Nguyệt liếc mắt. "Đã là lão phu lão thê rồi, ta mới không thèm nghe lời ngon tiếng ngọt!".
Đoạn Hành Vân sửng sốt. "Đó là lời ngon tiếng ngọt sao?".
"Lẽ nào không phải?". Kỳ Huy Nguyệt nhìn hắn.
Ý chàng là gì?
Đoạn Hành Vân. "Tối nay nói cho em biết!".
Kỳ Huy Nguyệt: ".....".
Nói trên giường à?
Vậy thì —— ta không cần!