Lâm Y Y mang theo con gái đi về phòng, đem quần áo hai người cùng đồ dùng rửa mặt lấy ra từ trong vali hành lý, để qua một bên.
Còn một ít chai lọ linh tinh dùng để dưỡng da cô mỗi ngày đều dùng, tất cả đều đem vào toilet .
Sau đó mới rửa mặt sạch sẽ, đắp mặt nạ cho mình.
Mạnh San San đi theo đến cửa toilet, phát hiện cô đang đắp cho mình mặt nạ hình lão hổ, nghiêng đầu tò mò nhìn.
Lâm Y Y một quay đầu liền thấy cái đầu nhỏ lấp ló bên cạnh cửa, liền vẫy vẫy tay với con bé : "San San của mẹ có phải da mặt cũng khó chịu hay không ? Mẹ cũng đắp mặt nạ cho San San luôn nhé ?"
Lòng hiếu kỳ của con nít vốn dĩ rất lớn, huống chi bất luận con gái dù bao nhiêu tuổi đi nữa đều có lòng yêu cái đẹp.
Mạnh San San biết thứ này đắp lên sẽ biến thành xinh đẹp hơn, hơn nữa nó thỉnh thoảng cũng thấy mẹ trốn trong phòng đắp, nên càng thêm muốn được đắp thử.
Nghe vậy, cô bé nhỏ không chần chờ liền gật đầu: "Dạ."
Qua một lát, Lục Tầm lại đây gõ cửa.
Mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy một con hổ, một con gấu trúc......
Lục Tầm kinh hồn chưa trấn định hết, vỗ vỗ ngực, liền nói mục đính đến tìm: "Bàn số dưới lầu nha, tôi tới kêu mọi người đi ăn cơm."
"Chờ tôi đắp mặt nạ xong sẽ xuống."
Lâm Y Y nói, không lưu tình chút nào đóng cửa phòng lại, tức khắc liền đem Lục tổng nhốt ở ngoài cửa.
Lục Tầm: "......"
Gãi gãi đầu, lại đi gõ cửa phòng cách vách.
Phòng cách vách, Lục Minh Triết mở cửa.
Vừa thấy là cháu trai nhà mình, Lục Tầm liền buông tay chân, trực tiếp đi xuyên qua hắn bên người đi vào......
Đi vào, liền nhìn thấy Mạnh Dục Nhiên ngồi dựa ở đầu giường, hai chân thon dài chân bắt chéo, mắt chăm chú nhìn di động.
"Tiểu Nhiên?"
Tuy vừa rồi đã có kinh nghiệm nhìn thấy hai mẹ con Lâm Y Y cùng Mạnh San San đắp mặt nạ, lúc này Lục Tầm cũng không khỏi bị cái mặt nạ ếch xanh rờn trên mặt Mạnh Dục Nhiên doạ sợ tới mức không thể ức chế mà lùi về sau hai bước, sau đó mới phản ứng lại trên mặt nó là cái gì: "Con cũng đắp mặt nạ hả?"
Thật không hổ là mẹ con, tổ đội ba người này......
Quả thực giống nhau như đúc a!
Cảm giác đột nhiên biết được sở thích ba mẹ con này giống nhau như đúc, xem ra hắn lại biết thêm một phương pháp gãi đúng chỗ ngứa nha......
Lục tổng lén lút mà giơ ngón cái lên cho sụ cơ trí của mình.
" Lát nữa xuống bàn dưới lầu ăn cơm nha l."
Lục tổng đột nhiên cảm thấy mình thật giống người phục vụ.
Hai thằng nhóc trong phòng thậm chí cả ánh mắt cũng chưa cho hắn, một đứa thì vô cùng rụt rè mà "Dạ" một tiếng nhỏ xíu, còn thằng cháu trai hắn thậm chí liền một tiếng phản ứng lại cũng không có, đợi mở cửa cho hắn xong liền trở lại trên giường mình, cầm lấy sách ở đầu, đắm chìm trong biển tri thức......
Quả nhiên, hai thằng nhóc trẻ trâu này đều không làm cho người thích!
Mà trong số hai đứa tiểu quỷ không làm cho người thích, Mạnh Dục Nhiên còn hơi đáng yêu hơn chút.
Lục tổng trong lòng có chút phiền muộn, ôm tâm trạng ưu thương rời đi.
Hắn còn có một phòng nữa phải báo nha!
Lục Tầm vừa đi, phòng lại lần nữa quay về tĩnh lặng.
Một đứa chỉ cầm sách xem, trong không gian toàn tiếng trang giấy lật nghe sột xoạt.
Một đứa khác thì chọc chọc di động, cũng không rên một tiếng.
Hai đứa ở một phòng, đừng nói giao lưu lẫn nhau, khẳng định nói một câu cũng không có......
Thậm chí xem còn không liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Giống như là mỗi đứa một cái phòng đơn nhưng không có vách che thôi!
Lục Tầm tới phòng Lâm Bình nữ sĩ cùng Cố Thừa Di tiên sinh, được tiếp đãi rất nhiệt tình.
Đương nhiên, chỉ có một mình Cố Thừa Di tiên sinh hoan nghênh hắn.
"Bàn đúng không? Được, ta biết rồi."
Cố tiên sinh mời hắn ngồi xuống, còn đặc biệt đem trà Thiết Quan Âm mà ông cố ý mang đến, ngay cả trà cụ gì đó cũng tự mang theo bày ra, pha cho hắn một tách: "Nào, tiểu Lục cũng nếm thử xem."
Khi Lâm Bình nữ sĩ từ toilet ra tới, trên mặt là một cái mặt nạ xanh biếc.
Đối với chuyện này, Lục Tầm tỏ vẻ hắn thật sự đã quen!
Khi những người khác lục tục đi đến bàn ăn, đã thấy hai thiếu niên xuống trước ngồi chờ sẵn ở đó rồi.
Đó là một cái bàn tròn chứa được mười người, một đứa ngồi ở phía đông, một đứa ngồi ở phía tây, ở giữa cách nhau bốn năm cái ghế trống......
Cũng có thể nói là nước sông không phạm nước giếng.
Mấy chuyện kỳ cục này của thiếu niên mới dậy thì, đều không hề làm cho các gia trưởng để trong mắt.
Chỉ có Mạnh San San, thoát khỏi tay mẹ liền vèo một cái, chạy tới ngồi xuống bên cạnh anh trai.
Trước mặt "người ngoài", em gái mình lại dính mình như vậy, trong nháy mắt, một loại cảm giác thỏa mãn đột nhiên sinh ra.
Mạnh Dục Nhiên hiếm khi mà dành cho em gái mình một khuôn mặt "hoà nhã", còn giúp con bé dùng trà nóng tráng sơ qua bộ đồ ăn cùng đũa, lại rót một ly đồ uống cho tiểu tổ tông này.
Mạnh San San ngồi trên ghế, chân ngắn nhỏ vẫn chưa với tới mặt đất, hai chân ngúc ngoa ngúc ngoắc, yên tâm thoải mái hưởng thụ phục vụ của anh trai mình.
Trên bàn cơm, Lục Tầm hỏi Cố Thừa Di tiên sinh ngồi ngay bên cạnh hắn: "Cuối tuần này quốc khánh, mọi người có kế hoạch gì đi ra ngoài chưa?"
Tuy hỏi Cố tiên sinh, nhưng nói thật ra là hắn vốn muốn hỏi Lâm Y Y......
Nhưng hắn lúng túng, không dám!
Cố Thừa Di tiên sinh lại thật ra biết gì nói hết: "Chúng ta còn đang suy xét có nên về Mỹ hay chưa, cho nên tạm thời còn chưa có tính toán."
Sau khi bọn họ trở về Mỹ mới gần hơn một tháng, kết quả vì thím Trương mụ "mật báo", bà vợ của ông liền lập tức bao lớn bao nhỏ kích động mà về nước.
Lâm Bình nữ sĩ về nước, hắn có thể không đi theo về sao?
"Thật ra, trở về cũng không vội, ta còn muốn đi dạo một chút trong nước xem như thế nào, có nhiều chỗ ta còn chưa được đi du lịch tới, ta có nghe nói đại lý Nhĩ Hải cũng là một chỗ rất thú vị, ta rất muốn đến xem một lần."
Cố tiên sinh thao thao bất tuyệt lên: "Nếu nói thì phong cảnh ở nước ngoài cũng đẹp, nhưng làm sao đẹp như trong nước được. Cũng không thể có nhiều cảnh tự nhiên, thiên nhiên hùng vĩ như trong nước, hơn nữa mỗi chỗ đều có vẻ đẹp khác nhau nha......"
Lục Tầm thập phần nể tình, liên tục gật đầu, còn nói theo: "Cũng vừa hay bạn con có một công ty du lịch, nếu mọi người muốn đi Đại Lý chơi, để con liên hệ sắp xếp cho."
Cố Thừa Di tiên sinh đang hào hứng nói, nghe thấy gãi đúng chỗ ngứa của mình, lập tức đánh nhịp theo: "Đi, nhất định đi! Mà đừng để nhà chúng ta đi không, con và A Triết cũng đi luôn đi."
Ông mải nói thật ngon lành, nhưng sau khi bị Lâm Bình nữ sĩ hừ lạnh một tiếng, thuộc tính bị vợ quản nghiêm tức khắc lộ rõ.
Làm bộ như người vừa rồi nói đến sảng khoái kia không phải là mình, ông thật cẩn thận xoay đầu, thấp giọng hỏi Lâm Bình nữ sĩ ngồi phía nên kia: "Đương nhiên, tất cả chuyện trong nhà mình, mọi người đều nghe theo ý bà sắp xếp."
Lâm Bình nữ sĩ tức khắc cảm thấy mỹ mãn.
Sau khi dương mi thổ khí, bà cũng không ngại cho ông lão nhà mình một chút mặt mũi: "Tôi cũng không có ý kiến gì, ông nói cái gì thì làm cái đó thôi."
Mặt trong mặt ngoài đều có, Cố Thừa Di cao hứng lột cho vợ mình một con tôm, bỏ vào trong chén của bài.
Hai vợ chồng già âu yếm rải cẩu lương đầy bàn......
Lục tổng năng lực học tập rất mạnh, cũng gắp một con tôm rang muối, lột vỏ xong, liền bỏ vào trong chén Lâm Y Y.
Lâm Y Y: "......"
Nhìn trong chén tự nhiên có thêm một con tôm tươi mọng ngon ngọt, còn hơi chưa phản ứng lại.
Hai người phụ nữ đều có người hầu hạ, cô bé nhỏ Lâm San San nhìn đến đỏ mắt, bèn thập phần không khách khí mà phân phó anh trai nhà mình: "Em cũng muốn ăn tôm!"
Mạnh Dục Nhiên xoay cái bàn, để đĩa tôm rang chuyển tới trước mặt con bé, đồng thời cho nó một ánh mắt.
Mạnh San San: "......"
Ủa sao lại không giống nhau vậy ?
Con bé vểnh miệng nhỏ lên: "Anh lột giúp em đi!"
Giọng con bé còn rất non nớt, cho nên dù làm ra vẻ hất hàm sai khiến anh trai mình như vậy nhưng lại vẫn làm người cảm thấy đáng yêu.
Có đôi khi, bé gái điêu ngoa một chút, ngược lại càng dễ dàng làm người cưng chiều.
Chẳng qua, ai bảo người mà con bé đối mặt lại là anh trai "tâm địa lãnh ngạnh" nhà mình.
Mạnh Dục Nhiên không để ý tới con bé.
Đỡ phải tập cho nó thói xấu này!
Không nhận được đãi ngộ như mong muốn, Mạnh San San có hơi không cao hứng.
Miệng cũng trề ra đến mức có thể treo chai dầu lên luôn rồi.
Đáng tiếc, các bậc gia trưởng đang bận "Ân ái", không hề có thời gian rảnh đi quản mấy mâu thuẫn nhỏ của lũ nhóc l.
Đang lúc Mạnh San San cảm thấy không có hy vọng gì đả động anh trai mình, vì thế méo miệng, đang muốn muốn thu lại cái bộ dạng giả bộ đáng thương, tự mình động thủ cho cơm no áo ấm, cái bàn tròn lại chuyển động, giây tiếp theo, một đĩa nhỏ chứa một con tôm thịt đã lột xong chuyển tới trước mặt con bé.
Cô bé nhỏ kinh ngạc mở to cái miệng nhỏ đó thắm, ngẩng đầu nhìn phía đối diện.
Mạnh Dục Nhiên cũng nhìn về phía Lục Minh Triết......
Cái thằng nhóc này hiển nhiên không ý thức được mình vừa mới làm được "chuyện tốt"gì, thái độ vẫn mắt điếc tai ngơ trước tầm mắt anh em nhà kia, cứ cúi đầu lo ăn cơm của mình.
Mạnh Dục Nhiên: "......"
Sao tự nhiên cảm thấy cái thằng này càng ngày càng chán ghét!