Mạnh San San có gương mặt phúng phính trắng nõn rất dễ thương, còn mang theo non nớt đáng yêu của trẻ con, mặt mũi cũng khá xinh đẹp, nếu không sau này lớn lên cũng không thể thành đại minh tinh.
Loại xinh đẹp này, ở lứa tuổi hiện tại của con bé, liền có vẻ quá mức đáng yêu.
Giống như lần đầu tiên Lục Minh Triết nhìn thấy con bé vậy, chỉ cảm thấy đáng yêu đến mức nhìn giống một con búp bê Tây Dương, loại búp bê xinh đẹp hay bài trí trong tủ kính, làm người vừa thấy liền có xúc động muốn sờ sờ, ôm ôm một cái.
Mà nó cũng xác thật nhịn không được, sờ soạng đỉnh đầu con bé một chút.
Quá dễ thương !!
Nó ức chế xao động đang dâng lên từ tận đáy lòng kia......
Mỗi lần nhìn thấy Mạnh Dục Nhiên chọc chọc mặt con bé, nắm tay con bé, nó đều có chút ẩn ẩn hâm mộ.
Hâm mộ đối phương có nhiều người nhà như vậy, hâm mộ nó có người mẹ quan tâm nó như vậy, còn hâm mộ nó có một đứa em gái đáng yêu như vậy.
Mạnh San San vì rất được người thích, luôn bị các bà các cô các chú sờ đầu, nên cũng không phản cảm lắm.
Mà sờ thì được, nhưng không thể cho sờ không như vậy!
Ngón tay trắng nõn của con bé chỉ vào con cá ngân bạc nhỏ trong tay đối phương: "Cho em xem con này đi!"
Lục Minh Triết biết nghe lời phải, xách con cá ngân bạc nhỏ tới trước mặt con bé.
Con cá ngân bạc nhỏ sống sờ sờ, trên vảy còn hơi ánh lên ánh sáng vàng vàng, phần lưng còn có mấy đường đen đen, kề sát vào có thể nghe được mùi vị tanh mặn đặc trưng của cá.
Mạnh San San không có bị dọa, ngược lại còn dùng ngón tay chọc con cá một chút.
"Con cá này sao lại nhỏ như vậy, thật sự có thể ăn sao?"
Lục Minh Triết vốn dĩ đang ghét bỏ nó nhỏ, định phóng sinh lại hơi hơi dừng lại, ngay sau đó "Ừ" một tiếng: "Em cũng thích ăn cá?"
Cô bé nhỏ liên tục gật đầu.
"Em rất thích ăn cá ~"
Con bé mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn nó, đáng yêu thương lượng: "A Triết ca ca, anh câu nhiều nhiều cá chút được không?"
Du là ai đi nữa, nếu bị nhận một cái nhìn đáng yêu thế này, đều sẽ nhịn không được cho hết tất cả những gì mà con bé cần......
Lục Minh Triết đang không phòng bị một chút nào, chờ đến khi tự mình phản ứng lại, đã gật đầu đáp ứng rồi.
Lại nhìn thấy cô bé nhỏ kia, vì trông thấy anh trai mình đang đứng gần đó, kích động mà chạy vèo vèo lại, trực tiếp liền đâm vào trong lòng ngực Mạnh Dục Nhiên.
Hai anh em một người thì ghét bỏ, một người thì đeo bám, Mạnh Dục Nhiên còn gõ gõ trán con bé, nhưng vẫn cong hai cánh tay lại giữ vững thân hình cho con bé.
Mạnh San San cũng rõ ràng càng dựa vào anh trai con bé......
Nhìn thấy con bé hiện tại ngoan ngoãn ở cạnh Mạnh Dục Nhiên, Lâm Y Y lúc này mới buông xuống một nửa trái tim.
Lại trừng mắt liếc cái thằng nhóc đang ghét đang vứt dây câu cá xuống biển tiếp tục câu......
Còn nhỏ tuổi như vậy mà câu dẫn tiểu nữ sinh rồi, đây cũng không phải là hiện tượng tốt!
Một chút đều không thừa nhận mình mang theo thành kiến nhìn tiểu nam sinh nhà người ta, Lâm Y Y lòng dạ hẹp hòi lén lút ôm ngực lén lút nghĩ.
"Muốn học câu cá không?"
Bên cạnh đột nhiên văng lên một thanh âm, Lâm Y Y theo tiếng ngẩng đầu, liền thấy người đàn ông tự tin đang đứng trong gió biển mỉm cười: " Thật ra rất đơn giản, tôi dạy cho cô."
Lục Tầm từng tham gia mấy cuộc thi câu cá, còn thu hoạch quá không ít giải thưởng lớn nhỏ, kinh nghiệm câu cá tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều so với tay mơ là ba sau của cô.
"Lúc trước có lần đi ra biển, còn đi đến mấy chỗ biển sâu, câu được cả cá mặt quỷ."
Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Lâm Y Y, một loại hào khí đột nhiên sinh ra: "Lần sau, tôi mua một chiếc du thuyền, chúng ta lại tới câu."
Lâm Y Y: "......"
Không nói một lời liền khoe giàu!
Ai ngờ, hắn nói vừa vặn bị Cố Thừa Di tiên sinh đứng cách đó có hai bước, nghe xong liền chen vào.
"Tiểu Lục rất có ý tưởng sao, khi nào cậu muốn mua du thuyền đừng quên nói với ta, ta sẽ tham mưu cho cậu."
Cố tiên sinh rất thích câu cá, nên cũng rất có hứng thú với chuyện mua du thuyền.
Hai người có thể nói là vô cùng ăn nhịp với nhau, nói nói, thậm chí ước hẹn khi nào về liền chuẩn bị nghiên cứu xem du thuyền của hãng nào có danh tiếng tốt.
Cái hứng thú đó thật đơn giản giống như mua một chiếc xe mới vậy !
Buổi chiều thu cần, sau khi thuyền trở về, liền thẳng tiến đến khách sạn đã sớm đặt chỗ trước.
Mùa này bất luận là đi câu biển hay là đi du lịch, bên ven biển này đều rất được mọi người ưu chuộng, nếu không phải thời gian trước đã đặt khách sạn xong, hôm nay tới đây sẽ rất khó tìm được chỗ dừng chân.
Trời biển một đường thuận lợi, ra biển thả câu cũng không có phong ba, cuối cùng câu cá chỉ tốn nửa ngày, một chút đều không đã ghiền, Cố Thừa Di tiên sinh còn hơi nuối tiếc: "Lần này thời gian quá ngắn, lần sau phải đi nhiều hơn mới được."
Lời này của ông dẫn tới Lâm Bình nữ sĩ liên tiếp ghé mắt.
Lâm Bình nữ sĩ thật sự chán chết với cái sức mạnh niềm vui câu cá này của ông......
Bà thật ra đã quên, lúc mình câu được con cá đâu tiên từ lúc chào đời tới nay đã hưng phấn tới mức nào.
Nhưng mà, có thể câu được cá cũng nhờ vào thằng nhóc con Lục gia kia.
Vốn dĩ bà đã đau lòng đứa bé Lục Minh Triết này, cái nay lại càng yêu thích hai phần.
Ngay trên đường vừa xuống xe đi vào trong khách sạn, bà đều một hai phải ôm lấy nó, trong mắt người nào không rõ còn nghĩ đây là thằng cháu thứ hai......
Lục Minh Triết cũng đánh một bài quá tốt, trực tiếp công lược người khó đối phó nhất Lâm gia!
"Tổng cộng bốn phòng."
Lục Tầm cầm chìa khoá của các phòng gần nhau, đem một cái cho Lâm Bình nữ sĩ cùng Cố Thừa Di tiên sinh, sau đó cho Lâm Y Y một cái: "Đây là phòng của cô và San San, A Triết cùng Tiểu Nhiên ở một gian, tôi tự ở phòng đơn."
Nghe thấy xong, Mạnh Dục Nhiên cùng Lục Minh Triết đồng thời nhăn mày.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua lẫn nhau, lại thập phần ăn ý mà đem đầu quay về hướng phía bên kia.
Mãi đến đoàn người đi vào thang máy, Lục Minh Triết rốt cuộc vẫn nói với cùng Lục Tầm: "Hay là con cùng tiểu thúc thúc ở một phòng đi."
Lục Tầm khó hiểu đưa mắt nhìn về phía nó.
Lúc này, Mạnh Dục Nhiên cũng vội vàng cho thấy lập trường: "Con cũng muốn một mình ở một phòng."
" Không được!"
Lúc này đến phiên Lâm Y Y phản đối: "Để một đứa học sinh mới lên trung học như con ở một mình, mẹ không yên tâm."
Mặc kệ thằng nhóc này có vẻ trưởng thành khá sớm, lại sống khá có quy tắc, nhưng vẫn không thể không thừa nhận sự thật nó vẫn là trẻ vị thành niên!
Tuy rằng Lâm Y Y không thích Lục Minh Triết, nhưng lúc này không thể phủ nhận là để cho hai đứa bọn nó ở trong cùng một phòng thì cô còn hơi chút yên tâm......
Hiện tại trị an vẫn còn tốt, nhưng trên mạng vẫn còn tồn tại những tin tức mẹ mìn lừa bán phụ nữ trẻ em, huống chi lỡ như bọn họ bị người theo dõi để bắt cóc gì đó, chả phải càng làm người lo lắng a?
Lục Minh Triết thì cô mặc kệ, nhãi con nhà mình đương nhiên phải bảo vệ tốt!
Lâm Y Y nhìn Lục Tầm.
Lại không thể kêu hắn bỏ rơi cháu trai nhà hắn mà ở chung một phòng với con trai mình được......
Mạnh Dục Nhiên vừa kéo khóe miệng: "Con sinh mùng một mà!"
"Mùng một cũng là con nít."
Lâm Bình nữ sĩ hiển nhiên cũng đứng cùng Lâm Y Y trong trận tuyến này.
Xem ra phản đối không có hiệu quả.
Mạnh Dục Nhiên mím môi, có chút không cao hứng.
Giống như vậy, Lục Minh Triết hứng thú cũng không cao.
Hai thiếu niên một trước một sau vào phòng.
Một đứa đi vào toilet, đóng cửa toilet lại, tức khắc ngăn cách không gian với đối phương.
Một đứa thì buông túi xuống, chọn cái giường đơn dựa cửa sổ.
Cái khách sạn này xây ở trên đảo, chỉ có bốn tầng nhưng chiếm địa diện tích rất lớn, hơn nữa cũng được xây dựng khá hiện đại, cửa sổ bốn phía đều là loại sát đất.
Bên trong khách sạn trang hoàng cũng rất xa hoa, tằng trên cùng còn có khu vực nghỉ ngơi, giải trí.
Lục Minh Triết lấy ra một quyển sách từ trong túi tùy thân, ngồi dựa ở đầu giường, một tay đặt sau ót, một tay lật sách xem.
Trong chốc lát, Mạnh Dục Nhiên liền từ toilet ra tới.
Khi ra tới, trên mặt còn đắp mặt nạ.
Đây là lúc ở nhà, Lâm Y Y bỏ vào trong túi cho nó.
"Bên kia gió biển lớn, dễ dàng làm khô da, mẹ và em gái con đều mang theo mặt nạ, cho con mang vài miếng."
Mẹ nó đã nói như thế đó.
Lúc ấy, Mạnh Dục Nhiên còn đầy mặt khinh thường......
Mấy thứ đồ chút chít của phụ nữ, ai thèm dùng a.
Kết quả, thật đúng là làm da mặt khô quá......
Hối hận vì không nghe lời mẹ nó nói, ngay cả sữa rửa mặt cũng không mang!
Hiện tại nó liền cảm thấy trên mặt vô cùng khô rát, sờ lên còn hơi sần sùi, có vẻ đang lột da, thập phần không thoải mái.
Lúc còn ở đại sảnh dưới, Lâm Y Y còn nhắc nó đừng quên đắp mặt nạ, bằng không buổi tối trên mặt càng khó chịu......
Làm một người kỹ tính lại chuộng sạch sẽ, nó xác thật cảm thấy rất khó chịu......
Mặt nạ ẩm ướt đắp lên mặt một cái, cảm giác mát lạnh rất ư là thoải mái!
Nó cứ như vậy cả người thần thanh khí sảng mà từ toilet bước ra, dọa Lục Minh Triết rớt sách trong tay......