Hắn vừa nói, Đồ Tô lại nhớ tới Lục Vân Trạch đáng thương kia, liền hỏi: “Chính là Lục Vân Trạch? Chẳng lẽ hắn lại tìm Đại ca phiền toái?”
Quan Văn cười lắc đầu: “Việc đó thật sự không có, hắn tìm ta tới hỏi chuyện của muội, ta cảm thấy kỳ quái nên mới hỏi muội.” Đồ Tô nga một tiếng, đơn giản suy nghĩ một chút, liền đem chuyện mình vì cứu Quan Mao ra, ở trước cửa Lục phủ ngăn Lục Vân Trạch lại nói ra, đương nhiên trong đó cũng bao gồm Đường Tăng công cùng bình phun pháp của mình. Quan Văn nghe xong ôm bụng cười không ngừng.
“Đại muội, muội rất… rất có ý tứ, mệt muội nghĩ ra được!”
Đồ Tô mang bộ dáng ủy khuất: “Ta cũng không muốn như vậy đâu, chỉ là thật sự không có biện pháp. Chỉ sợ về sau thanh danh của ta cũng xong rồi.”
Hai người đang nói thực cao hứng, lại nghe thấy Tô Trung Thần ở bên cạnh chậm chậm rì rì nói: “Nữ tử giả, làm trinh tĩnh cũng, làm đoan căng cũng, không gần cho ngoại nam, không…” (QA: Đoạn này đại khái là nói người làm nữ tử phải giữ trinh tiết, phải đoan trang, không gần với nam nhân bên ngoài,……) Đồ Tô vừa nghe loại ngôn luận cổ hủ không chịu nổi này của hắn, tâm tình nháy mắt trở nên kém, nhướng mày, vẫy tay xua đuổi hắn giống như đuổi ruồi bọ vậy: “Đi đi, về phòng đọc sách của ngươi đi.” Ai ngờ, Tô Trung Thần lại cứng rắn không đi, vẫn tiếp tục đứng ở bên cạnh hai người dong dài không ngừng, từ 《Nữ giới 》nói đến 《Nữ tứ thư 》 xả không ngừng.
Đồ Tô bị kích thích đến giận dữ, nàng bỗng nhiên đứng dậy chạy tới trước mặt Tô Trung Thần, bưng cái chén trên bàn đá bên cạnh lên, uống lên một miệng nước trà, thổi phù một tiếng văng lên mặt hắn, về sau cũng học miệng của hắn nói: “Nam tử giả, để ý ngực rộng lớn, nhân thóa này tả mặt, cũng làm má phải đón nhận.” (QA: Đại khái là Người nam tử, ngực phải rộng lớn, người ta nhổ nước miếng lên má trái, xong còn phải giơ má phải lên hứng lấy) Nói xong, nàng lại phun ra một ngụm, Tô Trung Thần vừa dùng tay áo che mặt vừa trốn tránh: “Thật là làm nhục người văn nhã, làm nhục người văn nhã.”
Đồ Tô hừ nhẹ một tiếng, trào phúng nói: “Người quân tử, thái sơn sụp xuống trước mặt cũng không đổi sắc mặt, sông lớn vỡ đê cũng bất động. Người này tại sao chỉ là một miệng nước trà, trốn đông trốn tây, lấy tay áo che mặt, thật sự phụ sự dạy dỗ của thánh hiền!”
Tô Trung Thần bị nàng trách móc lắp bắp nói không ra lời, chỉ tự mình cắng rắn than thở nói: “Hảo nam không cùng nữ đấu, quân tử không qua lại với tiểu nhân.”
Đang cùng Lưu nãi nãi nói chuyện Lâm thị cũng chú ý tới động tĩnh bên này, vội lớn tiếng chặn lại nói: “Đồ Tô, con lại bắt nạt Trung Thần!”
Đồ Tô vội vàng nói tiếp: “Nào có, con đang cùng hắn thỉnh giáo đạo lý của thánh hiền.” Sau đó lại hỏi Tô Trung Thần: “Tô ngốc tử, ngươi nói đúng không?”
Tô Trung Thần nói: “Vậy sao, phải không?” (QA: Ta thật sự sợ làm mỗi đoạn nói của Tô ca nhất! Thật sự chỉ một câu thôi cũng đủ làm ta chóng mặt đau đầu rồi! TT_TT)
“…”
Lúc này, Quan Trung đã chạy tới, lôi kéo Tô Trung Thần lời nói thấm thía khuyên nhủ: “Tô ngốc tử, ngươi không biết tiểu thư nhà ta ghét 《Nữ Giới 》nhất sao? Ngươi tại sao còn ở trước mặt nàng nói những cái này?”
Tô Trung Thần nói: “Lời thật thì khó nghe lợi cho hành vi, thuốc đắng dã tật lợi cho bệnh. Nam tử đứng trong trời đất, cần phải đứng thẳng. Không thể giống kẻ nịnh nọt như ngươi…”
“Ngươi là không thức thời!”
“Ngươi…”
Hai người bắt đầu khắc khẩu không ngừng. Tang Lạc cùng Cẩu Đản cũng vui cười chạy tới xem náo nhiệt.
Sau khi Quan Văn trở về, vẫn giống như trước buổi sáng ở chỗ Vương tú tài đọc sách, buổi chiều ở nhà giúp đỡ làm việc, buổi tối cùng Tô Trung Thần thảo luận học vấn. Quan Văn muốn tham gia thi học trò nhỏ tháng mười năm nay, nhưng Vương tú tài cũng là người hiểu biết, hắn không chủ trương học sinh liều chết đọc sách, mỗi ngày chỉ cho bọn hắn lên lớp nửa ngày. Thời gian còn lại thì tự mình an bài. Quan Văn vốn nghĩ vẫn giống như trước giúp mọi người chia sẻ chút việc nhà. Chỉ là, hiện nay trong điếm có mấy tiểu nhị, đã không cần hắn lại phải đi làm tiểu nhị. Lâm thị cũng chỉ để cho hắn cứ việc chuyên tâm đọc sách. Quan Văn cũng biết mình trụ cột kém, càng thêm dụng công đọc sách.
Quan Trung cũng tiếp nhận phần lớn công việc của Tô Trung Thần, mỗi ngày sau giữa trưa, Tô Trung Thần cùng Quan Văn liền ở dưới tàng cây nho trong đông viện, rung đùi đắc ý giảng giải kinh văn cho Quan Văn. Ngốc tử này làm việc ngốc ngếch, duy chỉ có chuyện đọc sách là không ngốc ngếch, đem kinh văn trúc trắc giảng được thông tục dễ hiểu, hiểu được rõ ràng. Có khi hắn thậm chí không cần giở sách cũng có thể dẫn chứng phong phú, thao thao bất tuyệt nói cả buổi sáng.
“Tô đại ca, học vấn của huynh tốt như vậy, vì sao không đi dự thi?” Quan Văn trong lòng toát biểu tình sùng bái, nghi hoặc hỏi. Tô Trung Thần lại giống như ngày thường lắc đầu nói rất nhiều “Chi, hồ, giả, dã”. Đồ Tô nghe xong nửa ngày, mới hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn: ta là một người thanh cao, ta đọc sách là vì đi theo đạo lý của thánh hiền, không phải vì mưu cầu gạo lương. Đồ Tô miệng hừ một tiếng, lập tức liền khinh bỉ bỏ lại một câu: “Lúc trước nếu không phải thấy ngươi đọc sách vài ngày, ta căn bản sẽ không mướn ngươi.” Tô Trung Thần nghe xong lập tức mặt lộ vẻ xấu hổ, dường như cảm thấy lời này của Đồ Tô vũ nhục hắn nghiêm trọng. Quan Văn lập tức lên tiếng hòa giải, nhưng hắn giáp mặt cũng không dám nói Đồ Tô cái gì, chỉ chờ đến khi nàng rời đi, mới nói vài câu an ủi Tô Trung Thần.
Quan Mao Quan Văn vừa trở về, trong nhà có thêm hai lao động, công việc của Quan Hậu Tềc tự nhiên thoải mái không ít. Nhưng hắn là một người không chịu ngồi yên, vừa chờ được rảnh tay, liền lại quay lại nghề cũ — săn thú. Chẳng qua hoàn cảnh lúc này vẫn chưa bị phá hỏng, trong núi thường có mãnh thú lui tới, mặc dù thợ săn có võ nghệ cũng không khỏi có lúc bị thương. Mỗi lần hắn vừa ra khỏi cửa, Lâm thị lại lo lắng không thôi. Nhưng nàng lại không có cách nào khác khuyên hắn không đi, dù sao Quan Hậu Tề làm người đứng đầu một nhà, không thể nuôi sống gia đình đã muốn làm cho tự tôn của hắn bị tổn hại, lại ngăn cản không cho hắn tìm đường mưu sinh, cứ thế mãi cũng không tốt.
Đối với điều này, Đồ Tô cũng xem ở trong mắt. Bởi vì lúc trước có người cha cặn bã Quan Hậu Cần, Đồ Tô trong lòng sớm đem Quan Hậu Tề thành thật phúc hậu trở thành cha ruột của mình, trong lòng tự nhiên hy vọng hắn có thể cùng Lâm thị vẫn hòa hòa mỹ mỹ. Bởi vì chuyện cũ năm xưa này, người chung quanh vốn là đối với việc kết hôn của hắn cùng Lâm thị đều nói lời châm chọc, tuy rằng, bởi vì hắn đã trải qua lúc trước, không quá để ý lời đồn đãi chuyện nhảm. Nhưng một khoảng thời gian sau, khó tránh khỏi không tâm sinh hiềm khích, đến lúc đó sẽ không tốt.
Đồ Tô đem hết thảy xem ở trong mắt, âm thầm suy nghĩ, chuẩn bị giúp hắn một phen. Trùng hợp, chưởng quầy của cửa hàng rèn sắt gần đối diện với bọn họ muốn về quê, cửa hàng rèn sắt muốn cho thuê.
Quan Hậu Tề cùng Quan Mao vừa nghe nói tin tức này, tự nhiên thập phần cao hứng. Tính tình của hắn cùng Quan Hậu Tề cùng loại, nói không nhiều lắm, không thích tiếp xúc với người ta, hắn chỉ thích yên lặng làm việc, cũng không giống như Quan Văn cùng Quan Trung khôn khéo linh hoạt như cá gặp nước vậy.
Quan Hậu Tề vừa nghe liền tới chỗ cửa hàng rèn sắt đó nhìn xem, khí cụ gì đó đều thực vừa lòng. Chỉ là đối phương muốn đem khí cụ liên quan tới rèn sắt cùng nhau chuyển nhượng, tiền thuê nhà ngược lại không đắt, mỗi tháng chỉ lấy bảy trăm văn tiền thuê, nhưng chút khí cụ này tính xuống cũng có vẻ cao. Trong tay Quan Hậu Tề có chút tích tụ, hắn lúc ấy vốn muốn dùng khi thành thân, nhưng Lâm thị kiên trì làm làm đơn giản nên giảm bớt xuống, lúc này vừa vặn dùng để thanh toán tiền thuê.
Quan Hậu Tề lại đem cửa hàng thoáng sửa chữa một chút rồi chuyển qua, Quan Mao cũng vui vẻ như điên tới hỗ trợ. Không mấy ngày tấm bảng tên là “Tiệm rèn sắt lão Quan” liền được treo lên.
Quan Hậu Tề khi còn trẻ từng làm học đồ ở tiệm rèn sắt, cách mấy năm, mới lên tay nghề tuy rằng hơi có chút lạ, nhưng luyện thêm một đoạn thời gian dần dần liền thuần thục. Mỗi ngày hai người đều vô cùng cao hứng bắt đầu làm việc. Mỗi khi đến thời gian ăn cơm, Tang Lạc đứng ở cửa điếm kêu một tiếng, hai người liền đóng cửa trở về ăn cơm, sinh ý của tiệm ăn Quan gia cũng so với trước đây rất tốt, từ sớm đến tối, khách nhân là nối liền không dứt. Đồ Tô đem tiệm ăn giao cho Tang Lạc cùng Lâm thị để ý, chính mình bắt đầu đi bận việc ủ rượu. Quan Mao cùng Tô Trung Thần vừa nghe nói nàng có dự định ủ rượu, lập tức tỏ vẻ ủng hộ, Quan Hậu Tề cũng là cười ngây ngô hỏi nàng muốn dùng khí cụ gì. Quả nhiên, nam nhân là không một ai không thích rượu.
Quan Hậu Tề mở tiệm rèn sắt sinh ý cũng dần dần tốt, hắn làm người thành thật, đánh gì đó rắn chắc dùng bền, lại có tiệm ăn Quan gia vì hắn tuyên truyền, chậm rãi, hắn cùng Quan Mao hai người đã bận rộn không kịp, lại nhận thêm hai học đồ. Con trai con gái đều ở bên người, gia hòa mọi sự hưng, đây cũng là thời gian Lâm thị hạnh phúc nhất trong ba mươi mấy năm qua.
Hôm nay, Đồ Tô đang ở tiền thính tiệm ăn kiểm tra đối chiếu sổ sách, lại thấy một lão hán mày rậm mắt to, thân hình cao lớn ở trong đại sảnh lầu một đi tới đi lui, tiểu nhị tiến lên tiếp đón, hắn cũng không để ý.
Đồ Tô cũng không để ý đến hắn, vẫn như cũ bắt tay vào làm việc. Ai ngờ, lão hán kia xoay người lại hướng tới chỗ nàng đi tới, đứng lại, trừng mắt nhìn nàng, Đồ Tô đành phải tiếp đón hắn: “Vị lão bá này, ông muốn ăn chút gì, bên kia có chỗ ngồi trống.” Ai ngờ lão hán nghe xong lời này, trên mặt tức giận càng tăng lên, hắn hừ một tiếng thật mạnh, lộ ra khuôn mặt đen trướng đỏ bừng. Đồ Tô trong lòng vừa kinh ngạc vừa buồn cười.
Đúng lúc này, Tang Lạc từ hậu viện đi ra, vừa thấy đến lão hán, kinh ngạc kêu lên: “Ông ngoại, sao ông lại tới đây?” Đồ Tô ngẩn ra, hóa ra lão nhân này là ông ngoại của nàng.
Lão hán thản nhiên liếc mắt quét Tang Lạc một cái hừ nhẹ một tiếng nói: “Hóa ra còn có người nhận ra ta, ta còn tưởng rằng đều không nhớ rõ đâu.” Lời này hiển nhiên là ám chỉ chuyện Đồ Tô không nhận ra.
Tang Lạc há miệng thở dốc muốn đi giải thích, lại nghe Đồ Tô nói: “Hóa ra ông ngoại còn nhớ rõ ngoại tôn nữ là ta đây, nhớ ngày đó ta trọng thương ở trên giường, nương ta mang theo Tang Lạc da mặt dày tới nhà mẹ đẻ mượn lương thực, kết quả sau khi trở về cũng tức giận hỏng. Ta lúc ấy không được chữa trị đúng lúc, nên để lại bệnh trạng dễ quên này.” Lâm lão hán vừa nghe lời này, da mặt co rút mấy cái. Trên trán gân xanh hơi lộ ra, tức giận nói: “Lúc ấy nương ngươi cũng không nói việc này, ta chỉ nghĩ ngươi vẫn cùng ngày bé giống nhau, giống như con ngựa hoang ngày cùng người đánh nhau, bị thương tích cũng là chuyện thường. Nói sau, nương ngươi là khuê nữ gả ra ngoài như bát nước hắt đi, sao có thể thường thường để cho nhà mẹ đẻ trợ cấp!”
Đồ Tô nghe xong giận dữ, vừa muốn châm chọc hắn vài câu, lại thấy Lâm thị vén rèm đi ra, đối với Lâm lão hán cung kính kêu một tiếng cha. Lâm lão hán thấy nữ nhi đi ra, đánh giá qua loa nàng vài lần, trong mắt hơi hơi toát ra kinh ngạc. Theo sau lại dùng khẩu khí không tình nguyện nói: “Ta vốn không muốn đến, chỉ sợ cả nhà các ngươi cho là ta tống tiền. Này không, nương ngươi cứng rắn muốn ta đến, ta chỉ có thể tiện đường đến xem xem.”
“Cha, ngài ngồi đi, nương có khỏe không?” Lâm thị nói.
“Đều rất tốt, nhất thời sẽ không chết được.”
“Trong nhà đều tốt?”
“Tốt, không một ai đói chết.”
“…”
Cha và con gái hai người thực không được tự nhiên nói chuyện, một người thật cung kính cẩn thận hỏi, một người thô lỗ trả lời. Kỳ thật hơn nửa năm này, Lâm thị tuy rằng tới nhà mẹ đẻ số lần ít, nhưng qua năm mới quá tiết lễ nghi nên có cũng đều không thiếu. Người Lâm gia so với người Quan gia thể diện hơn một chút, Lâm Thuận từ sau khi chạm qua mấy cái đinh là Đồ Tô cùng Tang Lạc, cũng đã chết tâm không hề tới cửa. Lần này Lâm lão hán thứ nhất là chịu không nổi con dâu cùng bạn già nói không ngừng, thứ hai là đối với tin tức tốt tốt xấu xấu truyền đến tai cũng nổi lên tò mò, liền thừa dịp khi đặt mua này nọ tới xem đến tột cùng là như thế nào, ai ngờ, hắn ở trong đại sảnh vòng vo nửa ngày, căn bản không có người tiếp đón hắn. Đại ngoại tôn nữ thấy hắn cũng làm như không phát hiện, thế này mới tức giận, cùng Đồ Tô nổi lên tranh cãi. Lâm lão đầu cả đời ở trước mặt bạn già con cái đều là nói một không hai, người một nhà không một ai không sợ hắn, nay gặp Đồ Tô đối với hắn chẳng những vô lễ, còn dám tranh luận với hắn. Trong lòng là càng nghĩ càng giận.
Chờ Lâm thị hỏi xong, hắn lại chỉ vào Đồ Tô nói: “Ngọc Nương, ngươi rốt cuộc là dạy khuê nữ như thế nào? Ngày bé vừa buông thả lại bướng bỉnh cũng thôi, người ta chỉ nói nàng tuổi còn nhỏ, nay tuổi mụ đều mười bốn, lập tức có thể nghị hôn, tại sao mồm miệng vẫn chanh chua, ta khi ở nhà nghe được tin đồn nói nàng đối với tổ phụ tổ mẫu cha ruột cũng không cung kính hơn, lúc đầu còn tưởng rằng là lời đồn, hôm nay vừa thấy thì không thể không tin. Tiếp tục như vậy nữa, đến lúc đó làm sao tìm nhà chồng?”
Đồ Tô nhíu mày, vừa định phát hỏa, lại thấy Lâm thị như vậy, lại nhìn thấy trong đại sảnh các thực khách đem lỗ tai dựng lên, nháy mắt lại thay đổi chủ ý.
Nàng đằng một tiếng đứng lên, lấy tay dụi dụi mắt, mang theo khóc nức nở nói: “Ông là gì của ta? Nương ta cũng chưa từng nói ta, ông dựa vào cái gì? Hiện tại xoi mói ta thế này bới móc ta thế kia, khi ta bị thương nặng không có tiền xem bệnh, ông mặc kệ như thế nào? Nhà ta không có gì để ăn, ông mặc kệ như thế nào? Nương ta tới nhà hàng xóm, người ta còn có lòng tốt cho mượn nửa đấu gạo kê đấy! Thật vất vả về nhà mẹ đẻ một chuyến, kết quả tay không khóc trở về. Ngoại nhân bịa đặt ta cũng thôi, ông thế nhưng cũng đi theo tin tưởng, ông chính là làm ông ngoại như vậy?… Ta biết ông khẳng định là bị hai mợ khuyến khích, thấy chúng ta sống tốt lắm, đến chiếm tiện nghi. Các người không phải là muốn đòi tiền sao, ta đem tiền của nhà ta đều cho ông, đỡ cho các người vừa chiếm tiện nghi vừa nói ta! Cũng đỡ cho ông bị con dâu ép buộc lại tới cau mặt với ta!” Đồ Tô nói xong đem hộp gỗ đựng tiền quăng trên mặt đất, “Khóc lớn” chạy vào hậu viện.
Lâm thị sắc mặt xấu hổ tới ngăn đón Đồ Tô, Đồ Tô liều mạng tránh chạy vào hậu viện.
Tang Lạc nhìn tỷ tỷ bị tức đi rồi, trong lòng cũng đối với ông ngoại này càng thêm không muốn gặp. Liền đem hộp gỗ kia nhặt lên đến nhét vào trong lòng Lâm lão hán nói: “Ông ngoại ông xem có đủ hay không, không đủ ta sẽ để cho nương ta đi ra ngoài mượn, đỡ phải để ông trở về chịu vẻ mặt lạnh lùng của mợ.”
Lúc này, Lâm lão hán hoàn toàn nổi giận, hắn hét lớn: “Lão tử không phải đòi tiền, Lão tử nhiều năm như vậy không thấy qua một văn tiền của các ngươi, không phải vẫn đến đây! Được được, các ngươi đã ghét bỏ lão bất tử này, ta về sau sẽ không xuất hiện ở trước mặt các ngươi! Còn có, Lão tử ta vẫn là không sợ trời không sợ đất, trên đời này còn không có ai có thể làm ta chịu đựng tức giận!” Nói xong mặc kệ Lâm thị như thế nào giữ lại, cứng ngắc rời đi.
Lâm thị trong lúc nhất thời là hoang mang lo sợ, một bên là những câu có lý, nữ nhi bị ủy khuất, một bên là cha ruột của mình. Nàng trong khoảng thời gian ngắn không biết giúp ai mới tốt.
Lại nói Đồ Tô vào hậu viện, vì sợ Lâm thị nhìn ra nàng không khóc, liền quay đầu vào chỗ đông viện của Quan Mao Quan Văn, lúc này, người ở bên trong đều đi ra cửa. Nàng đem cửa cài xuống, thuận thế ngồi ở dưới tàng cây nho kia, ngẩng đầu bắt chéo chân bắt đầu uống trà ăn trái cây. Nàng từng từ trong miệng Lâm thị cùng Tang Lạc hỏi thăm qua chuyện tình của Lâm lão hán, biết người nọ là lào hán nông thôn điển hình, làm người bảo thủ, thích thể hiện uy phong gia trưởng phong kiến. Ở nhà thích nói một không hai. Hơn nữa đặc biệt thích thể diện, hôm nay nàng liền cố ý nói hắn là bị phụ nhân khuyến khích mới đến, lấy cái loại tính tình này của Lâm lão hán, về sau hẳn là sẽ không đến nữa, chẳng những chính hắn không đến, nói không chừng còn ép buộc vợ con không cho đến. Này coi như là nhất cử lưỡng tiện. Như vậy cũng tốt, nàng ước gì bọn họ vĩnh viễn đừng đến. Nàng kiếp trước sống một đoạn thời gian cuộc sống ở nông thôn, đối với cái loại quan hệ thân thích này thất vọng vô cùng. Nói cái gì nông dân tính cách thuần phác đơn thuần, nói như vậy, là vì ngươi không cùng những người này kết thân thích. Những người này là đối với những người không có liên quan gì thật sự còn khách khí hào phóng, duy chỉ đối với kết thân thích đó là có tiện nghi liền nghĩ chiếm, vô luận chiếm bao nhiêu, bọn họ đều cảm thấy là đương nhiên. Chiếm ít hoặc là chiếm không đủ sẽ khắp nơi nói ngươi không đúng. Hiện đại còn như thế, người cổ đại biết chữ cực ít, kiến thức nông cạn bạc bẽo, loại chuyện này lại càng nghiêm trọng, đặc biệt là những phụ nhân lòng dạ hẹp hòi càng là vì một chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi ầm ĩ gia đình không yên, làm cho người ta phiền không chịu nổi. Nay, Cao thị bên này cùng nhà nàng là không có gì liên quan. Lâm lão hán bên kia cũng không có việc gì. Mà nhà Quan ngũ thúc không một cái họ hàng gần.
Đồ Tô nghĩ, liền cảm thấy hôm nay trời cao mây thưa, gió mát mặt trời rực rỡ, trong lòng vô cùng tự tại. Nàng đang ăn thoải mái thích ý, đã thấy Tô Trung Thần cả người mặc trung y màu trắng đang từ gian rửa mặt đi ra, vừa thấy được Đồ Tô lập tức quá sợ hãi, vội vàng lấy tay ôm thân mình, bối rối nói: “Ngươi, ngươi như thế nào đột nhiên vào được?”
Đồ Tô dùng liếc mắt nhìn hắn một cái, không nể mặt nói: “Đây là nhà ta, ta muốn tới chỗ nào thì tới chỗ đó.”
“Nhưng nhưng đây là sân nam tử ở, ngươi không nên không mời tự vào…”
Đồ Tô đánh giá mái tóc kia của hắn, nhíu mày nói: “Ngươi tại sao luôn tắm rửa? Cũng không ngại lãng phí nước!”
“Cô chủ, nước này cũng không cần tiền.” Đồ Tô lười cùng hắn tán gẫu lung tung, liền không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, nói: “Ngươi đi đi.” Tô Trung Thần ôm thân mình bay nhanh vào nhà mặc áo khoác vào, lại chần chừ trong chốc lát mới đi ra. Đang lúc hắn chuẩn bị lại đối với Đồ Tô giảng một phen “Chi, hồ, giả, dã”, Tang Lạc thùng thùng lớn tiếng gõ cửa, hỏi Đồ Tô có đó hay không. Đồ Tô tính thời gian cũng không sai biệt lắm, vội vàng lên tiếng.
Ai ngờ, Tang Lạc vừa tiến vào, liền nói với nàng, Quan Hà thôn vừa mới có người tới báo nói, tổ mẫu nàng Cao thị sắp không được. Bà muốn ở trước khi chết có thể liếc mắt nhìn mấy tôn tử cháu gái một cái, Đồ Tô nao nao, nàng đều sắp đem nữ nhân này quên mất.