Ba người Lâm thị cùng Đồ Tô lại trở về Quan Lâm trấn. Đồ Tô vừa về đến liền mang theo sản vật Vân Châu cùng thư của Quan Văn tới Tôn gia, Tôn Bình An hỏi nàng nửa ngày về chuyện tình của Quan Văn.
“Trong thư đều có nói, ngươi chậm rãi xem đi.” Đồ Tô thực không nghĩ tới, tình bằng hữu của Tôn Bình An đối với Quan Văn ngược lại còn rất sâu sắc.
“Tháng sau, cha ta đi Vân Châu sẽ mang theo ta.” Tôn Bình An híp mắt vẻ mặt hướng tới nói.
“Đáng giá chúc mừng, ngươi có thể vào Nam ra Bắc thực làm cho người ta hâm mộ.” Đồ Tô cười nói.
“Đúng vậy, chẳng qua, nữ hài tử các ngươi nên ở nhà thêu hoa, sao có thể cùng nam nhi chúng ta so sánh với!” Tôn Bình An nhíu nhìu mày, ngạo nghễ ưỡn ngực. Đồ Tô mặc dù khó chịu lời nói của hắn, nhưng lúc này cũng lười cùng hắn so đo, nàng chuyển đề tài hỏi: “Ngươi đi Vân Châu, vậy bài học làm sao bây giờ?”
Tôn Bình An khinh thường vẫy vẫy tay một chút, nói: “Cái gì công khóa! Cha ta nói, đầu óc ta giống hắn, là người buôn bán. Ta mới không cần làm người giống như Tô ngốc tử vậy, cả ngày đọc sách đều đọc đến choáng váng, cho tới bây giờ ngay cả thê tử cũng cưới không được.” Đồ Tô cười cười không tiếp lời hắn. Xem ra, Tôn chưởng quỹ là hạ quyết tâm bồi dưỡng hắn theo nghề thương. Vốn Tôn chưởng quỹ là muốn làm cho hắn đọc sách khảo lấy công danh, để tương lai làm rạng rỡ tổ tông, nhưng bất đắc dĩ hắn căn bản không phải người có khả năng kia. Tôn chưởng quỹ gần đây mới hạ quyết tâm quyết định làm cho hắn đi theo học việc buôn bán, mỗi lần ra ngoài đều tận lực mang theo hắn. Này đây, nửa năm qua, Tôn Bình An cũng mở mang tầm mắt không ít, cả người cũng cùng trước kia khác nhau rất lớn. Đương nhiên, biến hóa lớn nhất là dáng người của hắn, trước kia, hắn cùng Đồ Tô cao không sai biệt lắm, hiện tại Tôn Bình An đã cao hơn nàng một cái đầu, khả năng bởi vì thân thể đang ở thời kì phát triển chiều cao, xu thế phát triển bề ngang càng ngày càng không lộ rõ.
“Ngươi nếu thực đi Vân Châu, có thể thăm Nhị ca ta, hắn rất nhớ ngươi. Ta đem địa chỉ viết cho ngươi.” Đồ Tô nói xong lại đem địa chỉ viết cho hắn. Hai người nói xong chuyện Quan Văn cũng không còn đề tài khác. Đồ Tô liền cáo từ rời đi.
Nửa tháng sau khi trở về, Tôn Bình An đi tới Quan gia nói mình phải cùng phụ thân đi Vân Châu, thuận tiện hỏi một chút các nàng có lời nhắn cùng đồ vật gì chuyển giao cho Quan Văn. Lâm thị vừa nghe, vội vàng lấy mấy bộ quần áo mấy đôi giày mà mình đã làm tốt, vài hũ đồ ăn đưa ra, Đồ Tô cùng Tang Lạc cũng có lễ vật đưa đi, liền ngay cả Tô ngốc tử cũng tặng sách và tranh của mình cho Quan Văn.
Lâm thị sau khi trở về, dưới sự khuyên giải của hai nữ nhi, cũng chậm chậm ổn định nỗi lòng. Vẫn giống ban đầu như vậy giúp đỡ Đồ Tô toàn tâm toàn ý để ý tiệm ăn Quan gia. Quan Hậu Tề cũng chính thức từ trong nhà chuyển tới, hắn cơ hồ không có gia sản gì, chỉ có một bộ dụng cụ săn thú cùng một con chó đen lớn. Tùy tiện thu thập một chút rồi đưa đến. Ngay cả Đại Hắc cũng đi theo tới đây giữ nhà hộ viện. Quan Hậu Tề đối với mấy huynh muội Đồ Tô vốn là vẫn chiếu cố, hiện tại có tầng quan hệ này, lại đem bọn họ làm con ruột mà đối đãi. Hắn mỗi ngày cũng không nhàn rỗi, trong viện ngoài viện, chẻ củi nhóm lửa, phàm là có khả năng đều làm hết.
Cùng Lâm thị lại tương kính như tân (tôn trọng lẫn nhau), Lâm thị nấu cơm hắn liền giúp đỡ nhóm lửa rửa rau; Lâm thị thiêu thùa may vá, hắn ở bên cạnh đinh đinh đương đương sửa chữa bàn ghế. Cuộc hôn nhân trước Lâm thị vẫn cùng Quan Hậu Cần không hòa thuận, tranh cãi ầm ĩ không ngớt, trong lúc đó lại làm quả phụ chín năm. Hiện tại, nàng gặp gỡ một người biết lãnh biết nóng như thế, trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn dễ chịu. Cả người tản mát ra hương vị nữ nhân mà ngày trước không có, vô luận là mặt mày hay là thần sắc thanh âm đều nhu hòa không ít. Duy nhất không được hoàn mỹ đó là hai con trai không ở bên người. Chẳng qua, Đồ Tô lần nữa tỏ vẻ, hai ca ca của mình rất nhanh có thể trở về, Lâm thị cũng tạm thời tin. Tôn Bình An thường xuyên đi tới đi lui giữa Vân Châu cùng Quan Lâm trấn, mỗi lần trở về đều đã mang đến một ít tình hình gần đây của Quan Mao Quan Văn hoặc là thư. Lâm thị cảm kích cả nhà bọn họ, hao hết tâm tư làm rất nhiều đồ ăn ngon miệng, cố gắng làm thịt muối vân vân tặng cho bọn họ. Tôn chưởng quỹ cảm tạ cái không ngừng. Từ nay về sau lại càng thêm chú ý tìm hiểu tình hình của hai huynh đệ Quan Mao.
Đồ Tô lại ngầm cho bọn tiểu nhị nhà Tôn Bình An không ít chỗ tốt, lặng lẽ dặn bọn họ hỏi thăm có hết thảy có liên quan tới Đào gia. Một chiêu này quả thực là rất hữu dụng, những tiểu nhị này người người đều là nhân tinh, bản lĩnh hỏi thăm tin tức sát ngôn quan sắc (thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt) hiển nhiên so với Tôn Bình An mạnh hơn không ít. Tin tức của Đào thị cuồn cuộn không ngừng rơi vào tai Đồ Tô.
Tỷ như nói, Đào thị mời thầy địa lý tới nói, Đào thị sở dĩ hiện tại không có con, là vì trong nhà có người xung khắc nàng. Về phần là loại người nào xung khắc, hắn còn cần tính toán thêm. Đương nhiên, cuối cùng kết quả tính ra hiển nhiên là hai huynh đệ Quan Mao Quan Văn — nhưng này thầy địa lý lại uyển chuyển nhắc nhở nói, trên người hai người này phúc khí rất nặng, không thể cứng rắn áp chế, chỉ cần làm cho bọn hắn rời xa là được — mấy tin tức này, Đồ Tô tự nhiên biết. Chỉ là, cũng có việc nàng không biết.
Thời điểm tháng hai, Đào gia truyền đến tin tức Đào thị có thai. Đây chính là một đại sự. Đào thị từ đó về sau, bằng mọi cách coi chừng đứa nhỏ trong bụng mình, vừa muốn đề phòng Quan Hậu Cần thông đồng dụ dỗ, vừa muốn tính kế giữ thai. Chuyện của Quan Mao cùng Quan Văn, nàng cũng cũng chậm chậm lơi lỏng, hơn nữa Tôn gia thường đi Vân Châu, người hầu của Đào gia cũng không tiện giám thị. Bởi vậy từ tháng hai bắt đầu, thư tín của Quan Văn cùng Đồ Tô trong lúc đó càng ngày càng thường xuyên. Chẳng qua vì an toàn, hai người đối kế hoạch trong dĩ vãng nửa chữ cũng không đề cập tới.
Quan Văn cũng nói cho Đồ Tô chuyện của Lục gia. Hóa ra Đại phu nhân Lục gia từ lần đó ở chùa Thanh Dương thấy Đào thị về sau, liền thái độ đại biến. Đào thị cùng Quan Hậu Cần lại tới qua lại, Lục Đại phu nhân tỏ vẻ rõ ràng, nhà mình muốn kết hôn là một trong hai nhữ nhi song sinh của Quan gia, nhưng lại là làm thiếp. Đào thị vừa nghe điều này tự nhiên không muốn để cho bảo bối nữ nhi của mình gả cho cái ấm sắc thuốc ăn bữa hôm lo bữa mai kia. Chưa từ bỏ ý định hai vợ chồng lại nghĩ tới Tang Lạc, ai ngờ Lục Đại phu nhân lại cự tuyệt, còn hàm súc chỉ trích Đào thị lừa bịp Lục gia bọn họ, thế nhưng đem Đại nữ nhi mệnh cứng rắn khắc phu gả cho con mình. Hiện tại mình coi trọng nữ nhi của nàng, không ngờ nàng không biết tốt xấu dám can đảm cự tuyệt. Quan Hậu Cần cũng rất vừa lòng đề nghị của Lục gia, nhưng hắn lại không làm chủ thay Đào thị được. Hai người vì thế còn nảy sinh mâu thuẫn một hồi. Đào thị trải qua một chuyện này, dần dần nản lòng, hơn nữa mình có thai trong người, vì thế không hề nhắc tới việc này nữa.
Khi đến tháng ba, Tôn gia truyền tin lại không cần mẫn bằng lúc trước. Tôn chưởng quỹ còn tốt một chút, thấy Lâm thị vẫn là sắc mặt như thường. Trái lại thì Tôn Bình An mỗi lần thấy Đồ Tô cùng Lâm thị luôn ánh mắt lóe ra, vừa nói tới Quan Văn Quan Mao là ấp úng giống như có chuyện gì gạt nàng. Số lần nhiều hơn, Lâm thị cũng bắt đầu hoài nghi lên. Cuối cùng không ngừng hỏi, Tôn Bình An mới ngẫu nhiên để lộ ra một ít, hắn chỉ nói Quan Văn Quan Mao cùng trước kia khác biệt rất lớn.
Lâm thị tuy rằng lòng có nghi vấn, nhưng cũng không nghĩ nhiều lắm. Chỉ là có một lần, khi một tiểu nhị Tôn gia trong lúc vô ý nói ra Quan Mao cùng Quan Văn thế nhưng bắt đầu ra vào đổ phường thanh lâu, lúc ấy Lâm thị thiếu chút tức giận đến ngất xỉu, vừa tỉnh lại liền ầm ỹ muốn đi Vân Châu nói cái gì cũng muốn dẫn bọn hắn trở về quản giáo. Đồ Tô không ngừng an ủi, vẫn nói mình phải viết thư khuyên giải. Tô Trung Thần bị Lâm thị nhờ vả, cứ cách mấy ngày lại viết một phong thư, đặc biệt giảng giải chút đạo tu thân của thánh nhân, làm cho bọn họ phải lấy thánh nhân đã khuất làm gương, giữ mình trong sạch, khắc đã thủ lễ (khắc phụ lỗi lầm tuân thủ lễ nghi). Trên không phụ thiên tử long đức giáo hóa (dạy dỗ cảm hóa đạo đức của vua), dưới không phụ cha mẹ dưỡng dục giáo dưỡng chi ân (ân nuôi dưỡng dạy dỗ của cha mẹ). Cuối cùng trong thư, hắn lại hiên ngang lẫm liệt, vô cùng đau đớn trách cứ hai người một phen. Đồ Tô mỗi khi nghe hắn rung đùi đắc ý đọc cho Lâm thị nghe thư mình viết, cố nén mới không cười ra tiếng.
Cứ việc như thế, tin tức xấu của Quan Văn cùng Quan Mao vẫn là thỉnh thoảng truyền đến, tỷ như Quan Văn học bài không được, luông bị tiên sinh trách cứ bị bạn học trào phúng. Dần dần, liền vô tâm dốc lòng cầu học, nhưng lại đi theo một ít ăn chơi trác táng trong thành sống phóng túng, thường thường ra vào đổ phường thanh lâu. Quan Mao thường xuyên ở võ quán cùng người ta đánh nhau, cuối cùng lại bị trục xuất võ quán… Tục ngữ nói, chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Rất nhanh, chuyện tình hai huynh đệ ở Quan Lâm trấn cùng Quan Hà thôn truyền ồn ào huyên náo. Lúc này những người dĩ vãng hâm mộ đố kỵ hai người, hiện tại rốt cục tìm được chút cân bằng rồi. Đối với người một nhà Đồ Tô lại chỉ trỏ nghị luận đều đều. Tang Lạc tức giận vô cùng cũng cùng ta người ầm ỹ mấy lần. Lâm thị lúc này là rốt cuộc ngồi không được, mặc cho Đồ Tô khuyên như thế nào cũng không được, không đi Vân Châu không thể. Đồ Tô đành phải đáp ứng nàng, sau đó tìm các loại lấy cớ kéo dài thời gian.
“Quan Hậu Cần đáng chém ngàn đao này, ngươi nếu kiên quyết muốn đem con ta đi, phải quản giáo thực tốt a, nếu không quản thì trả lại cho ta a, nếu là ở bên người ta, làm sao cũng sẽ không phát sinh việc này…” Lâm thị vừa mắng vừa khóc.
Đồ Tô ở một bên khuyên nhủ: “Nương, ca ca tuổi còn nhỏ, nhất định là bị người khác xúi giục, về sau sẽ chậm rãi tỉnh ngộ. Còn nữa trải qua chuyện này, cha đối với bọn hắn khẳng định sẽ càng thêm thất vọng, hơn nữa Đào thị lại có bầu, vạn nhất là nam thai, nói không chừng bọn họ sẽ để ca ca về nhà cũng không chừng, đến lúc đó cả nhà chúng ta cùng trông chừng bọn hắn, chậm rãi sẽ sửa lại được.” Đồ Tô hiện đang nói cái gì, Lâm thị cũng nghe không vào, chỉ vừa rơi lệ vừa thu thập hành lý. Quan Hậu Tề cũng vội vàng đi chuẩn bị xe ngựa, ngay tại khi người một nhà rối ren không chịu nổi. Chợt nghe thấy tiền thính có tiểu nhị lớn tiếng kêu: “Quan Đại Lang, Nhị lang các ngươi đã trở lại!” Đồ Tô trong lòng vừa động, quăng đồ trong tay vội vàng chạy tới tiền viện.
Nàng khẩn cấp mở cửa, chỉ thấy Quan Mao cùng Quan Văn phong trần mệt mỏi đứng ở cửa.
“Đại ca Nhị ca các huynh đã trở lại?” Đồ Tô cười lớn tiếng tiếp đón, tảng đá ở đáy lòng lúc này mới hạ xuống.
“Chúng ta đã trở lại! Nương đâu Tang Lạc đâu Ngũ thúc đâu…” Quan Mao vội vàng hận không thể đem mọi người đều hô lên mới tốt.
Quan Văn cũng là mặt mày mang cười, ba người trong khoảng thời gian ngắn là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cảm thán vạn phần.
“Con của ta a –” Lâm thị nghe được động tĩnh cũng theo đi ra, nàng cơ hồ không thể tin được đây là sự thật, ngây ngốc đứng trong chốc lát mới đột nhiên hô lớn một tiếng nhào lên, mẹ con ba người kích động ôm nhau cùng một chỗ, Lâm thị khóc không ngừng.
“Nương, chúng ta đã trở lại.”
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”
Lâm thị cao hứng qua đi, đột nhiên lại nghĩ tới đồn đãi này, liền giận tái mặt quát hỏi: “Hai người các con cùng ta nói thật, các con mấy ngày nay đều làm cái gì? Nói rõ ràng cho ta, không được giấu diếm!”
Quan Mao ấp úng: “Nương, ta, ta tuy rằng cũng đi theo tới thanh lâu đổ phường, nhưng ta cái gì cũng không làm, chỉ ở bên cạnh nhìn…” Lâm thị chân mày dựng thẳng, hận sắt không thành thép nổi giận mắng: “Con chỉ nhìn, con còn muốn thế nào? Ta cho các con không không chịu thua kém, ta hôm nay không thể không đánh chết các con!” Nói xong lại đi lấy cái chổi đến đánh hai người. Đồ Tô cùng Tang Lạc lập tức bước lên phía trước đi khuyên, Quan Hậu Tề cũng nhanh chóng lôi kéo nàng.
“Các ngươi đều buông ra, ai cũng đừng ngăn cản ta!”
Đồ Tô vội vàng cùng Quan Văn nháy mắt, Quan Văn thấy thế phịch một tiếng quỳ xuống đất, nói: “Nương, nương hãy nghe ta nói — chúng ta làm như vậy thật sự là có nguyên nhân.”
“Ta mặc kệ các còn làm gì, nhưng là không được như vậy. Ta đánh chết các con — ”
“Nương, nương ngẫm lại, nếu không có việc này, Đại ca Nhị ca có thể trở về sao? Mặc dù là quan phủ thẩm án cũng phải cho phép nghi phạm biện bạch, nương để cho ca ca nói xong lại đánh không muộn.” Đồ Tô nói xong, thừa cơ đem cây chổi đoạt lấy. Sau đó lại đem cửa viện môn đóng kỹ, lôi kéo Lâm thị đến buồng trong nói chuyện.
Quan Văn vừa đến buồng trong, lại quỳ xuống, đem việc Đào thị mời thầy địa lý cùng đạo sĩ về nhà, nói hai người bọn họ xung khắc nàng cùng thai nhi trong bụng kể lại. Lâm thị nghe xong, trong cơn giận dữ, mắng to Đào thị khẩu phật tâm xà, mặt từ tâm ngoan (mặt hiền từ lòng dạ độc ác).
Quan Văn tạm dừng một chút lại đem chuyện Đào thị âm thầm bày mưu đặt kế cho cháu bà con xa cố ý dụ dỗ bọn họ theo hướng đường tà đạo nói ra, lúc này Lâm thị là vừa sợ vừa tức. Nàng vạn lần không nghĩ tới Đào thị nhưng lại ngoan độc như thế. Vừa mắng vừa khóc, nàng nghĩ hai hài tử ở Đào gia sống cuộc sống như trên miếng băng mỏng, kinh hồn bạt vía như vậy, nhất thời tim như bị đao cắt, lại đem Quan Hậu Cần cùng Đào thị mắng đủ.
Đồ Tô hỏi: “Ca ca, việc này cha biết không? Hắn lại nói như thế nào?”
Quan Mao không đề cập tới còn tốt, nhắc tới việc này tức giận đến lớn tiếng reo lên: “Nhanh đừng nói nữa. Ta sau khi biết được việc này, kiên quyết xông vào nói cho cha, cha còn mắng ta, nói chúng ta chính mình kiến thức hạn hẹp, không trải qua cảnh đời, người khác vừa dụ dỗ liền mắc mưu, chính mình ngu ngốc không có tiền đồ có thể trách ai. Hắn còn nói chúng ta đa tâm, hiểu lầm ý tốt của Nhị nương…”
Quan Văn vội vàng nói tiếp: “Tốt lắm không đề cập tới hắn nữa, dù sao chúng ta về sau cũng không cần quay lại.”
“Thật sự không cần sao?” Lâm thị nghe nói như thế lập tức mặt lộ ra sắc mặt vui mừng.
Quan Văn nghe xong, cười từ trong lòng lấy ra đồ vật này nọ đến. Đồ Tô tiếp nhận nhìn trong chốc lát, không quá hiểu được.
Quan Văn ở một bên giải thích nói: “Có công văn này, chúng ta liền cùng cha cùng với Đào gia không có quan hệ gì nữa.” Nói xong, Quan Văn lại đem nguồn gốc công văn này nói rõ ràng: hóa ra Quan Hậu Cần kia đối với hai con trai càng ngày càng thất vọng, vừa rồi Đào thị lại có có bầu, có thầy thuốc tinh thông nói, thai này của Đào thị khẳng định là nam hài. Cuối cùng lại điều tra ra Quan Mao và Quan Văn cùng Đào thị xung khắc, nếu lại ở trước mặt, nhẹ thì sẽ hại thai nhi trong bụng Đào thị, nặng thì Đào thị khả năng bị nguy hiểm tới tính mạng. Điều này càng kiên định tâm tư Quan Hậu Cần muốn đuổi bọn họ đi.
Nhưng là mời thần thì dễ tiễn thần khó. Hai người Quan Mao Quan Văn sống quen cuộc sống cẩm y ngọc thực, vừa nghe nói phụ thân muốn đuổi bọn hắn, mỗi ngày đi cầu tình. Bọn họ càng khẩn cầu, Quan Hậu Cần càng phiền. Cuối cùng không để ý Đào thị khuyên can, dám đưa bọn họ đuổi ra. Quan Văn chết sống không đi, Quan Mao tính tình dữ dằn, lập tức cùng Quan Hậu Cần xé rách da mặt, chỉ nói ‘muốn đi cũng có thể, nhưng về sau đừng nghĩ làm cho bọn họ trở về’. Quan Hậu Cần cũng nổi lên tính khí, lập tức kéo bọn họ tới phủ nha trước mặt quan sai viết công văn này, cũng ký tên đồng ý. Đại ý bên trên đó là: Quan Mao Quan Văn từ nay về sau cùng Quan Hậu Cần hắn không còn liên quan. Đồ Tô lúc này mới hiểu được, hóa ra công văn này chính là giấy cam đoan tự động buông tha quyền nuôi nấng ở hiện đại. Nhưng lại trải qua quan phủ, về sau cho dù là Quan Hậu Cần lại đổi ý cũng vô dụng, đương nhiên, nếu Quan Mao Quan Văn tự nguyện kia lại là chuyện khác.
Lâm thị nghe xong vừa tức vừa mừng, tức giận là Quan Hậu Cần kia mặt người dạ thú, mừng là con rốt cục về tới bên người mình.
Lập tức người một nhà vừa khóc vừa cười, nói liên miên cằn nhằn không dứt.
Đồ Tô cùng Tang Lạc thấy thế, cũng vội tới phòng bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon vì hai cái ca ca đón gió tẩy trần. Đêm đó, Quan Hậu Tề cùng Lâm thị ngồi ở ghế trên, đám người Tô Trung Thần cùng Lưu nãi nãi thì ở ghế khách. Mọi người nói nói cười cười, không khí vui sướng.
Lúc này đang giữa tháng tư cuối xuân, một vầng trăng quyến rũ mông lung tại bầu trời cao xanh, trăm hoa đua nhau khoe sắc tản mát ra từng trận hương thơm ngát thấm vào lòng người. Ngoài cửa sổ đêm xuân nặng nề, phòng trong tiếng hoan hô cười nói không ngừng. Người một nhà ăn cơm xong vẫn không giảm hưng trí, lại cùng nhau ngồi ở trong sân nói chuyện trời đất. Lâm thị cùng Lưu nãi nãi ngồi ở một góc nói chút chuyện nhà, Quan Hậu Tề cùng Quan Mao cùng nhau khúc kha khúc khích không biết đang nói cái gì đó, Cẩu Đản cùng Tang Lạc còn lại là chạy loạn khắp sân. Quan Văn lặng lẽ kéo Đồ Tô nói: “Đại muội, lần này ít nhiều có muội giúp, bằng không sẽ không đi được thông thuận như vậy.”
Đồ Tô cười nói: “Ca ca tự mình cũng rất lợi hại.” Quan Văn lắc đầu, muội muội này đối với lòng người thật sự nắm chắc quá lợi hại, giống như bấm đốt ngón tay vậy. Ngay cả phản ứng của Đào thị cùng Quan Hậu Cần đều cơ bản đoán trúng.
Đồ Tô thấy hắn cúi đầu không nói thì nói: “Huynh cũng đừng nghĩ mãi việc này, phải xem sau này. Mấy huynh muội chúng ta đồng tâm hiệp lực đem cuộc sống tốt lên mới là đứng đắn.”
Quan Văn vội gật đầu nói đúng. Một lát sau, hắn đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi, Đại muội quen biết nhị công tử Lục gia kia?”