()
Xuân phong đắc ý mã đề tật,
Nhất nhật khán tận Trường An hoa.
Ngọn gió xuân mát rượi, leo lên ngựa phóng đi,
Trong ngày đi xem tất cả các vườn hoa trong Trường An
Tuy rằng không trong thơ không có tâm cảnh, nhưng đây với Cẩm Vinh chính là hưởng thụ.
Người đương thời không chuộng dương cương dũng mãnh, mà thiên về nhu mỹ hoa mậu chi tư thái (tư thái nhẹ nhàng, hào hoa) khí chất như ngọc sơn lãng nguyệt.
Mà dung mạo Cẩm Vinh thì hoàn toàn phù hợp tới con mắt người đương thời.
Trạng Nguyên Lang được thánh thượng đích thân lựa chọn đứng trong Kim Loan Điện, xuất thân thế gia, thanh quý bất phàm, cầm nghệ thiên hạ nhất tuyệt, giữ mình trong sạch, phẩm chất không tỳ vết.
Từng ấy phẩm chất khiến cho người người chào đón nhiệt tình tân trạng nguyên.
Ba cái tên đứng đầu (tam giáp), Cẩm Vinh cùng Nghiêm Tử Lăng liền chiếm hai cái, một là Trạng Nguyên, một là Thám Hoa. Bất quá các con cháu thế gia con cháu khác không có kết quả tốt, vốn gió chiều nào xoay chiều ấy, đi thi không chuẩn bị, tự nhiên thành tích không tốt.
Bọn họ cũng không để bụng điểm thanh danh này, cũng bởi vậy không khiến cho con cháu nhà nghèo đi thi sinh ra oán niệm.
Xuất hiện một hai kẻ yêu nghiệt như Chu Mộ Nhan, Nghiêm Tử Lăng cũng liền thôi.
Cẩm Vinh cũng rất bội phục Nghiêm Tử Lăng, gia hỏa này trước đêm khoa khảo còn ôm hai vò Nam Quốc xuân muốn cùng cô không say không về, vậy mà vào trường thi, cũng là múa bút tức liền, viết một hơi không ngừng.
Kỳ thật, tiểu hoàng đế ngay khi nhìn thấy dung mạo Chu Mộ Nhan ở kì thì đình, không chút nghĩ ngợi muốn cho người này làm Thám Hoa lang, liền bị vài vị quan chủ khảo kiêm đại thần liều mạng ngăn lại.
Bệ hạ ngài là nhan khống, này cũng không phải bí mật gì nhỏ, nhưng người ta là con cháu thế gia, khó khăn mới chủ động tham gia hưởng ứng khoa cử quốc gia, tài hoa cũng là không lời nào để chê trách, nếu là bởi vì tướng mạo mà cho người ta vào tam giáp, đây nào còn là thu lương tài, đây rõ ràng là kết thù mà.
Mới kế vị không đến mấy năm, tiểu hoàng đế chắp tay sau lưng thở dài, "Được thôi, vậy nghe theo chúng ái khanh."
Chúng ái khanh: "......" Nói giống như chúng thần ủy khuất ngài vậy.
Cuối cùng, Cẩm Vinh lại trở thành Trạng nguyên, mà tiểu hoàng đế chọn ra một người cũng đồng dạng mỹ tư dung, đẹp trai sáng sủa là Nghiêm Tử Lăng làm Thám Hoa, các đại thần cũng liền không ngăn trở.
Không biết bản thân trăm cay ngàn đắng mới có được danh Trạng Nguyên, Cẩm Vinh tiếp tục hưởng thụ đối đãi của cái danh Trạng Nguyên.
Ánh mắt Chu Nam Trị nhìn cô cũng từ ái rất nhiều, khẽ vuốt chòm râu, nghĩ về những lễ vật mà các thế gia khác đưa tới.
Cẩm Vinh cũng chẳng để ý ông ta, cúi đầu trêu đùa Chu Mộ Tử.
"Huynh, huynh huynh." Chu Mộ Tử vươn người về phía Cẩm Vinh, bàn tay nhỏ duỗi hướng Trạng Nguyên quan Cẩm Vinh đội trên đầu, có lẽ là màu sắc lấp lánh hấp dẫn sự chú ý của cậu.
Cẩm Vinh tùy tay tháo mũ Trạng Nguyên, đặt ở trên cái đầu tròn tròn của Chu Mộ Tử, cậu bé hơi lắc mình, cái mũ lieefnsujp xuống che lấp hơn nửa khuôn mặt, cậu vất vả hơn nửa ngày mứi dùng tay đỡ lên được. Chu Mộ Tử bé nhỏ, lại một chút cũng không sợ hãi, ngược lại cảm thấy là huynh trưởng đang chơi đùa với mình, Cẩm Vinh hơi hơi cong cong khóe môi, "Mộ Tử ngày sau có muốn làm Trạng Nguyên lang không?"
"Trạng Nguyên, lang?" Chu Mộ Tử rất nhanh học được từ mới này, "Huynh huynh là Trạng Nguyên...... Lang."
Cẩm Vinh cười nói, "Mộ Tử thật thông minh."
Khuôn mặt luôn nghiêm túc của Chu Nam Trị khó được bày ra ý cười, nhìn hình ảnh huynh hữu đệ cung (anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau). Mộ Nhan tài hoa như vậy, nếu có thể dạy dỗ Mộ Tử, không thể tốt hơn. Rốt cuộc Chu gia có Mộ Nhan, hiện tại mới có thể giữa các thế gia sừng sững không ngã.
Chu Nam Trị nghĩ như thế nào, Cẩm Vinh không biết, cho dù biết, cũng không để ý.
Cô làm gì xưa này đều tùy tâm, những người khác muốn cũng chẳng thể can thiệp.
Kim bảng đề danh, sau còn có thiên tử yến, nhưng đây cũng là lần đầu tổ chức, do hoàng đế quyết định.
Đại thần ở trong lòng phun tào, bệ hạ đơn giản là muốn ngắm nhìn mỹ nhân mà.
Tuy nhập tiến sĩ, nhưng Chu Mộ Nhan cùng Nghiêm Tử Lăng không hề có ý tứ làm quan.
Thế gia cùng triều đình rốt cuộc vẫn còn khúc mắc, tham gia khoa cử, đã là điểm mấu chốt lớn nhất, lại có này hai người vì thế gia kiếm thể diện, cũng thôi, những xuất sĩ làm qua thì phải nghĩ cho kĩ.
Thế gia bồi dưỡng con cháu, mà đồng dạng, con cháu thế gia đầu tiên muốn chính là đền đáp gia tộc, trung với thế gia, muốn làm quan cũng phải có gia tộc đồng ý.
Huống chi, Chu Mộ Nhan, Nghiêm Tử Lăng là nhân vật nào, cũng không phải con cháu họ hàng với năm đời không đến.
Một người là Lâm Nghi Chu gia đích trưởng tử kiêm gia chủ Chu gia tương lai, một người là con vợ cả Hội Kê Nghiêm gia Tứ Lang.
Nhân vật quý giá như vậy, thật sự muốn vào triều làm quan, lấy quy củ thất phẩm tiểu quan đối đáp, chỉ sợ thế gia khó chịu trong lòng, càng đừng nói là ngoại phóng làm quan, để nhân vật thế gia trăm ngàn năm tỉ mỉ bồi dưỡng ra bị đưa đến nơi thâm sơn cùng cốc chịu tội.
Cho nên, không thụ quan, cũng là giữ thể diện cho hai bên.
Nhưng tiểu hoàng đế không nghĩ nhiều như vậy, cho dù các lão thần bên người đã năm làn bảy lượt giải thích đến khản cổ, hắn cũng chỉ là vẫy vẫy tay, nói vậy càng muốn nhìn mặt Chu Mộ Nhan thêm mất lần, vạn nhất về sau không được nhìn nữa.
Chỉ có thể khổ bức ở trong hoàng cung đi học xem tấu chương, tiểu hoàng đế, cũng muốn tìm cho mình một ít thú vui.
Thiên tử yến được tổ chức ở trong hoàng cung.
Hoàng đế trẻ tuổi vừa mới lộ diện trong buổi tiệc trong giây lát, liền sớm bị đại thần bên người khuyên trở về xem tấu chương.
Cẩm Vinh ngồi cách hoàng đế gần nhất cũng có thể cảm nhận được trên người tiểu hoàng đế phát ra oán niệm.
Đợi hoàng đế rời đi, không khí trong yến hội cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều, hoàng quyền tối thượng mang đến uy nghiêm, đối với tân khoa tiến sĩ vẫn có ảnh hưởng, trừ bỏ Cẩm Vinh cùng Nghiêm Tử Lăng.
Nghiêm Tử Lăng chịu thế gia hun đúc không ít, thả ánh mắt cao, đừng nhìn ở trước mặt Cẩm Vinh có vẻ phóng túng, tính tình mềm mại, nhưng kỳ thật trong xương cốt lại là cực kỳ ngạo khí, Cẩm Vinh từng bộc trực nói, loại người như hắn chỉ thích hợp một mình ở trong núi sâu, ẩn sĩ cô cao tự thưởng.
Nghiêm Tử Lăng cười nói, nếu là có thể cùng hảo hữu đồng quy sơn lâm, thâm sơn ẩn dật, vậy cũng là chuyện được người ca tụng.
Thiên tử trẻ tuổi cũng chưa chắc có thể thuyết phục vị danh sĩ đệ nhất Hội Kê này, Nghiêm Hoài Nghiêm Tử Lăng.
Thiên tử yến quá trình vẫn là văn nhân thịnh hành lưu thương khúc thủy, chén rượu theo thanh lưu mà xuống, ly tùy dòng nước, ngừng ở ai trước mặt, ai liền lấy ly uống, song hành tửu lệnh hoặc phú thơ từ một đầu.
Thiên tử yến cũng tổ chức những thú vui thịnh hành với văn nhân, tỷ như khúc thủy lưu thương, tỳ nữ đặt chén rượu trên mặt nước, chén rượu trôi đến trước bàn của ai thì người ấy sẽ phải làm thơ, tịnh hành tửu lệnh hoặc phú thất tự (phú bảy chữ, dùng câu chỉ có bảy chữ).
Ngẫu nhiên có ngừng ở trước mặt Cẩm Vinh, cô cũng bình thản mà đối một câu, rồi nâng chén lên cạn sạch.
Trải qua luân hồi nhiều thế, rất nhiều thứ đối với cô mà nói, dễ như trở bàn tay.
Khi Cẩm Vinh đang phân tâm thưởng thức rừng hoa đào nở rộ xung quanh, cô mơ hồ cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn cô, không quá gay gắt cũng không khiến người cảm thấy chán ghét.
Loại cảm giác Cẩm Vinh cũng cảm nhận được khi mà thiên tử trẻ tuổi nhìn mình, nhưng tiểu hoàng đế đã bị thừa tướng đốc thúc đi xem tấu chương, đâu còn thời gian mà chạy tới đây.
"Hoàng huynh nói không sai, lớn lên thật là đẹp mắt." trốn ở một góc mà nhìn trộm chính là muội muội ruột duy nhất của đương kim thiên tử, Lạc Hà công chúa, nàng đầy si mê mà thầm nói một câu.
Hoàng tộc triều đại này có một cái đặc điểm "cộng đồng", đó chính là nhan khống, cho nên chết dưới hoa mẫu đơn không thiếu, nhưng chẳng có ai học được giáo huấn, ngược lại vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Khổ tâm lão thừa tướng nào có thể nghĩ đến, tiểu hoàng đế tổ chức thiên tử yến, còn gọi cả hoàng muội Lạc Hà đến.
Lạc Hà công chúa cảm giác được những kẻ mình từng gặp trước kia, so ra đều chỉ là cặn bã, nàng hạ quyết tấm, ánh mắt sáng lấp lánh nói, "Ta phải gả cho hắn."
Làm công chúa được sủng ái nhất, Lạc Hà một khi có ý nghĩ nào thì phải hoàn thành cho bằng được, dù rất lưu luyến khuôn mặt hoàn mỹ kia, nhưng vẫn nhanh chóng xách theo tà váy chạy đi tìm hoàng huynh.
Tiểu hoàng đế nghe xong cũng cảm thấy không tồi, đem mỹ nhân cưới vào hoàng thất tới, vậy mỗi ngày hắn cũng có thể cùng nhìn.
_____
Chu Mộ Nhan càng lúc càng nổi danh, vì vậy mà thanh danh Lâm Nghi Chu gia cũng ngày càng lên cao, trước kia thế nhân biết đến Chu gia Mộ Nhan lang, hiện tại Chu Mộ Nhan sở tại đích chu gia.
Chu Nam Trị vì vậy mà vui mừng có, phiền não cũng có.
Chu Mộ Nhan năm nay tuổi mụ mười chín, sang năm liền trưởng thành, mà trưởng thành đồng nghĩa với bàn việc hôn nhân.
Nhìn một xấp thiệp mời trên bàn, còn có thư từ thăm hỏi của thân hữu thế gia khắp nơi phát tới, giữa những hàng chữ đều ám chỉ rành rành, nhữ gia ngọc thụ, ngô hữu hảo nữ. (anh có con trai tốt, tôi có con gái ngoan)
Không thể không nói, thế gia phong nhã, nói chuyện cũng hàm súc, văn vẻ nho nhã, nhưng ý tứ rất rõ ràng, chính là coi trọng lang quân xuất sắc như Chu Mộ Nhan.
Trong đó không thiếu nhất đẳng thế gia so với Chu gia còn muốn cao giá hơn.
Chu Nam Trị trong lòng nháy mắt mộng bức, chợt nhớ tới, thân phận chân chính của Chu Mộ Nhan, không tiện kết thân chút nào.
Đừng nói Chu Nam Trị phát sầu, liền chu mẫu ở Phật đường lâu ngày cũng thở dài, nhà mẹ đẻ cũng gửi thư, lôi kéo quan hệ nói là thân càng thêm thân.
gia chủ chủ mẫu phát sầu thở dài, thì Cẩm Vinh khoan thai trở lại Chu gia.
Chu Nam Trị cũng trực tiếp đề cập việc này, chỉ thấy Cẩm Vinh không chút hoang mang, khí định thần nhàn mà ném xuống một quả bom còn lớn hơn nữa
"Hôm nay, bệ hạ triệu gặp mặt ta, muốn đem Lạc Hà công chúa gả thấp."
_____
Sự tình ngày càng nghiêm trọng, cộng thêm lời Cẩm Vinh, Chu Nam Trị bị lăn lộn suy nghĩ một đêm, con gái thế gia không thể cưới, công chúa càng không.
Cuối cùng thân là Gia chủ Chu gia, Chu Nam Trị đưa ra quyết định.
Không bao lâu, Chu gia truyền ra ngôn luận, Chu Mộ Nhan tuổi nhỏ ở sơn trang từng ngộ sấm ngôn của một vị đạo trưởng, trước năm , không nên nói chuyện cưới gả.
Chu Nam Trị thủ đoạn vẫn là không kém, ngắn ngủn mấy ngày lệnh việc khiến cho việc này truyền đi khắp nơi.
Triều đại này thờ phụng Đạo giáo, đối với đạo sĩ vân du cũng ngưỡng mộ, Chu gia lại đem việc này làm không chút sơ hở, bao gồm việc năm đó xuất hiện một vị đạo trưởng, cũng là có thực, chỉ là lão không nói qua những lời này.
Như thế, cũng không có ai đề cập chuyện hôn sự của Chu gia lang quân bao gồm vị trong cung kia.
Tảng đá lớn trong lòng Gia chủ Chu gia cũng buông xuống, mà ông ta lại không biết, lúc ấy hoàng đế truyền triệu, có mặt công chúa ở sau bình phong, Cẩm Vinh khước từ việc này từ trước, xảo diệu mà giải trừ cái phiền toái này.
Lấy tài ăn nói của cô, thúc đẩy hai người trẻ tuổi kinh nghiệm sống chưa nhiều này, vẫn là rất đơn giản.
Cẩm Vinh chỉ không nói toàn bộ sự thật cho chu phụ, cho ông chút phiền toái mà thôi.
Cẩm Vinh cũng vì tránh phiền phức, ở nhà tĩnh tâm đọc sách, vài ngày sau chu gia đón tiếp vị khách đầu tiên, Nghiêm Tử Lăng.
Chỉ là vì sao mà ánh mắt người này lại kì quái như vậy, ánh mắt nhìn Cẩm Vinh lộ ra đồng tình, tiếc nuối, đủ loại cảm xúc phức tạp khiến cho Cẩm Vinh không khỏi trừu trừu khóe miệng.
Đúng là Nghiêm Tử Lăng có chút tiếc hận,
"Trong nhà có tiểu muội, trưởng bối từng truyền thư với ta, muốn ta nói bóng nói gió với huynh một câu, đáng ta còn chưa kịp mở miệng...... Ai." Nghiêm Tử Lăng thở dài.
Hắn rất chờ mong cùng bạn tốt tiến thêm một tầng quan hệ,.
Cẩm Vinh lạnh mặt, ngươi vẫn nên ngậm miệng thì hơn.
Chương – ()
"Nhãn khán tha khởi chu lâu, nhãn khán tha yến tân khách, nhãn khán tha lâu tháp liễu.
Giá thanh đài bích ngõa đôi, yêm tằng thụy phong lưu giác, tương ngũ thập niên hưng vong khán bão."
Ai Giang Nam: Tận mắt thấy nàng lên lầu son, đãi tân khách, tận mắt thấy lầu son đổ sụp
Rêu xanh ngói biếc, ta từng ngủ giấc phong lưu, ôm giấc mộng hưng vong năm đã trải
Cẩm Vinh từ từ ngâm xướng.
Đi bên cạnh cô, Chu Mộ Tử rung đùi đắc ý nghe không hiểu, thấy khuôn mặt nhỏ nghĩ đến nghẹn đỏ cả mặt, Cẩm Vinh cười cười, "Hiện tại không cần hiểu, về sau sẽ hiểu."
năm vinh hoa phú quý hưng suy thịnh bại, đã xem qua không biết bao nhiêu lần rồi.
Chu Mộ Tử đã qua ba tuổi, vỡ lòng liền giao vào tay Cẩm Vinh, thường thường mang hắn bên cạnh, dạy dỗ cũng nhẹ nhàng, tùy xem hắn có thể hiểu nhiều ít.
Ngày này Nghiêm Tử Lăng tới tìm Cẩm Vinh uống rượu, nhắc đến một chuyện, "Tiểu muội ta tiến cung."
Cẩm Vinh bưng chén rượu, bừng tỉnh nhớ tới, Nghiêm Tử Lăng đã từng nhắc đến vị muội muội mà trong nhà có ý đính hôn cho Chu Mộ Nhan.
"đột nhiên như vậy?" Cẩm Vinh nhàn nhạt nói,
"Bọn họ đã quyết định xong rồi." Nghiêm Tử Lăng trong mắt xẹt qua tia thương cảm, mặc dù lấy gia thế Nghiêm gia, vào cung cũng là làm Hoàng Hậu, nhưng chưa chắc có thể tự do tự tại như ngày xưa, cửa cung sâu như biển, từ đây khó có thể gặp lại.
"Ngày đi không thể truy, than tiếc từ từ tới, chúng ta tiếp tục uống rượu." Nghiêm Tử Lăng rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ thanh quang tễ nguyệt, đàm tiếu phong thanh.
Người thời đại này không lưu luyến chuyện nước đổ khó hốt, càng tin tưởng nhất túy giải thiên sầu, cơn say qua đi mọi việc vô ưu.
Nghiêm Tử Lăng lại nói, "Tiểu muội thích thơ từ của huynh, còn nhờ ta xin huynh viết mấy dòng thơ cho nàng lúc đại hôn."
Yêu cầu này chẳng có gì quá đáng, xem ra tiểu muội Nghiêm Tử Lăng cũng không khác ca ca nàng là mấy, Cẩm Vinh hơi hơi mỉm cười, đáp ứng, "Được."
Sau đó không lâu, tin tức nữ nhi Nghiêm Thị vào cung tin tức liền truyền khắp thế gia triều đình, thậm chí thiên hạ, cũng không có bất luận cái gì ngoài ý muốn, nàng chính là tuyển làm Hoàng Hậu.
Trong cung thế nhưng có người tới tìm Cẩm Vinh, thiên tử muốn một bức tranh nhân ngày đại hôn.
Đôi phu thê tân hôn này cũng thật ăn ý, một người xin thơ, một người xin bức họa.
Cẩm Vinh đi vào trong cung, tiểu hoàng đế đã thay một thân trang phục tân lang mới tinh tinh xảo, vẻ mặt tươi cười, "Chu Lang tới."
Cũng không biết có phải ngày ấy bị Cẩm Vinh lừa dối thực thành công hay không, hảo cảm của tiểu hoàng đế với Cẩm Vinh lại cọ lên vài cái bậc thang, lần này cũng không cần họa sư cung đình, bắt lấy cơ hội liền thỉnh Chu Mộ Nhan tới.
Nếu không phải bởi vì tôn trọng Chu Mộ Nhan cùng ngại thân phận của chính mình, tiểu hoàng đế thật muốn thường xuyên truyền triệu người này vào cung.
Dụng cụ vẽ tranh đã được chuẩn bị tốt ở trong cung. Không thể không nói, tiểu hoàng đế làm người cũng rất ôn hòa, đứng yên không nhúc nhích một hai canh giờ, cũng rất phối hợp.
Tiểu hoàng đế nội tâm thực ngọt, người có tâm tưởng có tài năng, lại lớn lên đẹp như vậy, nhìn chỗ nào cũng thấy thật là tốt.
"Ngươi quen biết Nghiêm gia sao?" Tiểu hoàng đế nỗ lực tìm đề tài.
Cẩm Vinh ôn hòa nói, "Nghiêm gia Tứ Lang cùng ta là chí giao hảo hữu."
Tiểu hoàng đế nội tâm quẫn bách, quên mất đây là chuyện thiên hạ ai cũng biết, Nghiêm Hoài cùng Chu Mộ Nhan, hảo bằng hữu, người khác chen chân không được.
"Vậy ngươi cũng sẽ tham dự đại hôn?"
"Vâng, ngày ấy Mộ Nhan sẽ ở Nghiêm gia tiếp khách." Cẩm Vinh chần chờ một chút, lại nói, "Tử Lăng nhờ ta làm cho Nghiêm tiểu thư mấy dòng thơ."
Tiểu hoàng đế vui vẻ rạo rực đáp, "Hoàng hậu tương lai của trẫm quả nhiên giống trẫm, mắt nhìn người rất tốt."
Cẩm Vinh: "......"
Đế hậu đại hôn, Cẩm Vinh ở Nghiêm gia, quan sát một lần trình tự hôn lễ giữa hoàng gia cùng thế gia, kết luận chỉ có một chữ, chính là mệt.
Giữa buổi tiệc ngâm thơ chúc mừng đế hậu, ngược lại không bị người ép ruọu. Nhìn sang khách khứa uống rượu bên kia, quả thực thảm không nỡ nhìn, một đám Vương gia thế tử đều bị Nghiêm Tử Lăng một mình chấp sách. Trái lại Nghiêm Tử Lăng còn có tâm tình ngâm thơ câu đối, trêu chọc tửu lượng của bọn họ.
Cẩm Vinh cười lắc lắc đầu, bản lĩnh của Nghiêm Tử Lăng chính là có thể uống ba ngày ba đêm cũng không say.
_____
Tới giờ này ngày này, Gia chủ Chu gia Chu Nam Trị sớm đã đem bí mật năm đó vứt ra sau đầu, dù sao người biết được sự thật đều đã bị giải quyết, còn có lời của vị đão sĩ kia hỗ trợ.
Chu Mộ Nhan, chú định là hy vọng quật khởi của Chu gia, Chu Nam Trị thậm chí đã đem nhân sinh của " trưởng tử " quy hoạch tốt.
Hiện thanh thế danh vọng lớn như vậy, thế nhân thừa nhận tài hoa tuyệt đỉnh, không có ai nói không tốt, ngay cả thiên tử đều ưu ái có thừa, Mộ Nhan so với hắn tưởng tượng muốn tốt hơn nhiều. Mặc dù trước tuổi không làm quan, ngày sau xuất sĩ, cũng sẽ được hậu đãi, Chu Nam Trị lại vì con mà từ quan, làm tấm gương tốt.
Đừng tưởng rằng thế gia nhìn phong khinh vân đạm, cao nhã bất quần, thế gia cũng có dã tâm, cũng hiểu được giữ và bỏ, khi nào xuất sĩ tốt nhất, có thể vì gia tộc mưu cầu ích lợi lớn nhất.
Đến nỗi huyết mạch con nối dõi, không phải còn có tiểu nhi tử hay sao?
Có thể nói, Chu Nam Trị vạn sự đều suôn sẻ, việc hôn nhân của " trưởng tử " cũng chỉ thoáng bối rối hắn một chút.
Hiện tại tiếc nuối duy nhất chính là, không biết từ khi nào, nữ nhi, không, là trưởng tử cùng hắn lại xa cách như vậy.
Đối với phụ mẫu lễ tiết tốt không thể chỉ trích, nhưng không hề thân cận.
Thôi, chỉ cần danh vọng gia tộc được duy trì, chút tiểu tiết này cũng không cần để ý.
Tháng sau mộ nhan làm lễ đội mũ, phải mau chóng chuẩn bị, đây cũng là chuyện làm tăng uy vọng gia tộc, Gia chủ Chu gia Chu Nam Trị bắt đầu cân nhắc nên mời những thế gia triều thần nào tới, an bài như thế nào.
Suy tư hồi lâu, Chu Nam Trị vẫn là nghĩ, nên cùng trưởng tử thương lượng một phen, thuận tiện gia tăng tình phụ tử, vì thế gọi tới hạ nhân, hỏi, "Lang quân ở đâu?"
Chu gia tuy rằng có hai con trai, nhưng vẫn theo thói quen gọi Chu Mộ Nhan vì lang quân, gọi Chu Mộ Tử là Nhị Lang, tiểu lang quân.
Hạ nhân trả lời, "Lang quân sáng sớm nay đã ra ngoài rồi ạ."
Chu Nam Trị khẽ vuốt đoản râu, "Hẳn là lại có hẹn cùng Nghiêm Tứ Lang?" Đối với việc trưởng tử cùng Nghiêm gia linh tú giao hảo, Chu Nam Trị thực vừa lòng.
Hạ nhân hơi hơi ngập ngừng, "Cái này, lang quân không nói rõ, cũng không mang theo tôi tớ đi cùng."
"Thôi, đợi hắn trở về thì nhắn hắn ta có việc cần bàn." Chu Nam Trị vẫy vẫy tay nói, không để ở trong lòng, thật sự là xưa nay Chu Mộ Nhan làm mọi thứ đều quá tốt, quá hoàn mỹ, lão cũng không phiền lòng.
Cẩm Vinh sáng sớm nay đã ra khỏi Chu gia, nhàn tản thản nhiên giống như là ra cửa đạp thanh, trừ bỏ lúc mua điểm tâm trên phố, lại gặp phải Nghiêm Tử Lăng.
Nghiêm Tử Lăng cười hì hì nói, "Bạn tốt, ta cùng huynh quả nhiên duyên phận không cạn, ra cửa mua lễ vật cũng có thể đụng mặt nhau."
"Xem như vậy đi." Cẩm Vinh từ từ nói,
Nghiêm Tử Lăng lại nói, "Ta ra cửa, vốn là muốn chuẩn bị lễ vật cho huynh, nếu đã gặp, không bằng cùng nhau đi Thanh Hạ Trai, chọn phân lễ vật hợp tâm ý."
"Đa tạ bạn tốt." Cẩm Vinh nhoẻn miệng cười, "Cho dù hảo hữu huynh chọn thứ gì, Mộ Nhan đều sẽ thích."
Nghiêm Tử Lăng nghe vậy tâm tình rất tốt, lại nghe Cẩm Vinh nói, "Đáng tiếc hôm nay ta có việc, bạn tốt tự mình chọn đi."
"Huynh hôm nay bận việc gì sao?" Nghiêm Tử Lăng con ngươi sáng ngời, "Huynh có việc, có thể nào không mang theo ta? Có cần ta hỗ trợ không?"
"Cũng chẳng phải là chuyện đại sự gì, chỉ là ta muốn lên thuyền ngắm cảnh." Nhìn Nghiêm Tử Lăng ánh mắt lại sáng vài phần, Cẩm Vinh lại thong thả ung dung nói, "Một mình."
"một mình ngắm cảnh thì có gì mà hay?" Nghiêm Tử Lăng bẹp bẹp miệng, nhưng cũng không cưỡng cầu. Huống chi mỗi người đều có thú vui riêng, loại hành động tùy tính này cũng thành bình thường, Nghiêm Tử Lăng không thiếu chỗ chơi, sẽ không ngăn trở người khác, hơn nữa người nọ vẫn là chí giao hảo hữu của hắn.
"Được, ta chờ huynh trở về, khi đó ta nhất định sẽ chuẩn bị tốt lễ vật tặng huynh." Nghiêm Tử Lăng tùy ý trêu ghẹo nói,
Cẩm Vinh mỉm cười, mang theo hộp điểm tâm xoay người mà đi.
Bóng dáng huynh đệ vẫn luôn tiêu sái như vậy, Nghiêm Tử Lăng ở trong lòng thở dài.
____
Cẩm Vinh dừng chân trước một khu mộ, cũng là nơi năm đó Chu Mộ Nhan chân chính được hạ táng, cứ việc có Chu gia tôi tớ thủ mộ, cũng không có ai phát hiện Cẩm Vinh lén lút tiến vào nơi này.
Chu Cẩm Vinh là thiệt tình đối tốt với huynh trưởng, nhiều năm qua, điểm tâm huynh trưởng thích nhất nàng cũng ghi tạc trong lòng, chưa bao giờ quên.
Phần điểm tâm kia, Cẩm Vinh đặt ở trước mộ Chu Mộ Nhan, cũng coi như biểu lộ tâm ý.
Nàng nói muốn một mình chơi thuyền du sông, liền thật sự tự mình mua một con thuyền nhỏ.
Chủ phà nhìn cô quần áo hiển quý, khí chất xuất chúng, không giống phàm nhân, có chút lo lắng, "Công tử, không bằng tìm người chèo thuyền cho ngài."
Cẩm Vinh lại cười, "Không cần, ta tự mình làm là được rồi."
Chủ phà cũng nghe chuyện nhiều con cháu thế gia tự mình tìm đường chết, khuyên nhiều cũng là bởi vì tướng mạo khí chất Cẩm Vinh làm cho ông có hảo cảm. công tử khí chất bất phàm, cũng không phải hắn có thể sai sử được, đành phải mặc kệ.
Trước khi thuyền rời bến, chủ phà còn xa xa hô một tiếng, "Công tử cẩn thận, nhớ quay về trước khi mặt trời lặn."
Cẩm Vinh đứng đầu thuyền, gió nhẹ thổi qua, vạt áo nhẹ nhàng tung bay, không giống phàm nhân, bộ dạng phong tư xuất trần, phảng phất mọc cánh thành tiên mà đi.
Bờ sông, có người nhận ra đó là Chu gia lang quân danh khắp thiên hạ, cũng liền ở trong lòng lại lần nữa cảm thán phong tư của Chu Lang, danh bất hư truyền.
_____
Chiều tà, trên sông đã mênh mang sương mù, nhìn không rõ phương xa, chủ phà cũng đón ít khách hơn, lúc này bỗng nhiên mới nhớ tới, vị Chu Lang một mình chèo thuyền trên sông kia còn chưa trở về.
Nghiêm Tử Lăng về đến nhà, ngàn chọn vạn tuyển trong hộp ngọc bích thưởng thức một lần lại một lần.
Quân tử như ngọc, bạn tốt lại là một người như vậy, đưa cái này là xứng đáng nhất, đến nỗi vì khối ngọc bích này mà tiêu phí nhiều ít tiền bạc, lại không phải chuyện Nghiêm Tử Lăng để ý.
Đột nhiên, từ bên ngoài có tiếng người, vội vàng chạy vào, "Tứ, Tứ lang quân."
"Chuyện gì mà cuống quít như vậy?" Nghiêm Tử Lăng cẩn thận thu viên ngọc lại, mắt cũng chưa nâng một chút.
"Bờ sông truyền đến tin tức, nói, nói Chu Lang quân đuối nước mà chết." Nói xong, tôi tớ cúi đầu, bên kia chỉ nghe được hộp bị đánh nghiêng và âm thanh ngọc bội vỡ trên nền gạch.
_____
Ba năm sau, Chu Lang chu gia chết không thấy xác,
Có người nói, Chu Lang là tiên nhân chuyển thế, cơ duyên đã đến, xoay chuyển trời đất đi rồi. Cũng có người nói, là con gái giang long bị phong tư Chu Lang hấp dẫn, gọi tới sương mù, đón Chu Lang nhập Long Cung,
Bao nhiêu người suy đoán chuyện gì đã xảy ra với Chu lang trên sông ngày ấy, nhưng chảng ai biết được, sự thật đến tột cùng là ra sao. Sự mất tích bí ẩn của Chu Mộ Nhan dường như càng làm dấu ấn của hắn khắc sâu trong lòng người đời.
Từ năm mười lăm đến năm mười chín, Chu Mộ Nhan phảng phất cướp đi ánh mắt mọi người, trở thành ngôi sao sáng chơi nổi bật nhất, đời sau có anh tài xuất hiện, thế nhân cũng sẽ ca ngợi bọn họ là "Chu Lang tái thế."
Trong đó đáng tiếc nhất có lẽ chính là Chu gia, nếu có Chu Mộ Nhan, Chu gia sẽ như thế nào, quả thật là trời đố kỵ người tài, ngay cả thiên tử nghe tin cũng bi thương vô cùng mà nói một câu thật đáng tiếc.
Chu Nam Trị trong lòng buồn bực, so với cái chết của trưởng tử, càng là nỗi tiếc hận cùng hai chữ "nếu như".
Hiện tại, Chu gia chỉ có Chu Mộ Tử.
_____
Rừng trúc,
Nghiêm Tử Lăng ôm bầu rượu, trước mặt đặt một cái chậu than, "Bạn tốt, huynh thất ước."
Nói xong lại uống một ngụm to rượu.
Người khác đốt tiền vàng, mà Nghiêm Tử Lăng phá lệ không giống người, tay mở hộp gỗ, bên trong đặt lễ vật chuẩn bị trước cho Chu Mộ Nhan làm lễ nhập quan, bởi vì sơ sẩy mà làm vỡ mất.
Nghiêm Tử Lăng tiếp tục lải nhải, "Huynh đệ, ta đã tìm thợ thủ công khéo léo nhất sửa lại cho huynh, trả cho huynh một viên ngọc bích hoàn hảo vô khuyết."
ở nơi bị làm vỡ của khối ngọc, người thợ dùng mối nối vàng, ngang dọc đan xen như non sông chi mỹ, ngược lại so với viên ngọc chưa từng bị đánh vỡ trong quá khứ càng kinh diễm bắt mắt, quý báu bất phàm.
Nhưng mà Nghiêm Tử Lăng lại không chút nào để ý, đem ngọc bích bỏ vào trong chậu than đang cháy hừng hực, "Bạn tốt, lễ vật tặng ngươi."
Nhìn viên ngọc bị nung trong lửa, Nghiêm Tử Lăng uống một vò lại một vò, nhưng thế nào cũng không cảm giác được men say, hắn từng cho rằng một say giải ngàn sầu, hiện tại mới biết, chuyện bi ai đau xót nhường này, như thế nào cũng quên không được.
Rượu chỉ biết tăng thêm phân bi thương nồng hậu kia.
Chờ đến khi người Nghiêm gia tới tìm nghiêm Tứ Lang, hắn đã say đến bất tỉnh nhân sự, mà chậu than cũng dập tắt, chỉ còn lại ngọc bích bên trong, màu xanh lục nguyên bản của khối ngọc bị đốt thành màu trắng, người Nghiêm gia cũng đem khối ngọc bích kia trở về.
Nghiêm Tử Lăng cũng không thèm để ý, dù sao tâm ý cũng là thiêu cho bạn tốt, khối ngọc bích kia ai muốn thì cầm đi.
Cuối cùng lại thành khối ngọc truyền lưu cho đời sau, như một vật chứng kiến thiên cổ chi giao giữa Chu Mộ Nhan cùng Nghiêm Tử Lăng.
_____
Chu Mộ Nhan mất đi, Chu gia dạy dỗ người thừa kế duy nhất Chu Mộ Tử càng khắc nghiệt, nhưng mà Chu Mộ Tử lại không thuận theo dạy dỗ của phụ mẫu, tính tình càng ngày càng giống trưởng huynh hắn.
Chu Mộ Tử còn nhớ rõ, khi huynh trưởng còn sống, thái độ lúc ở cùng cha mẹ cũng rất lãnh đạm, năm đó ngây thơ không biết nguyên do, nhưng trong lòng cậu vẫn tồn khúc mắc.
Hiện giờ cậu đã hiểu được nguyên nhân vì sao, Chu Mộ Tử bất giác kéo dãn khoảng cách với cha mẹ, cậu cũng tuyệt không phải người ngoan ngoãn phục tùng. Nhớ rõ lời huynh trưởng dạy bảo, không ngại những thành tựu mà huynh trưởng đã đạt được che lấp bóng mình.
Sau khi làm quan, Chu Mộ Tử càng là ấn tâm ý cùng chí hướng của bản thân, lựa chọn bỏ bút tòng quân, đi biên quan, sau đó một đường vinh thăng, trở thành sứ thần đi sứ Tây Vực cùng các quốc gia khác, tung hoành khắp nơi, cống hiến sức mình cho quốc gia, vì Tây Vực cùng Trung Nguyên trăm năm giao hảo, xây dựng cơ sở giao lưu thương nghiệp.
Đời sau ghi lại Chu gia có nhị tử một nữ, trưởng nữ chết yểu, trưởng tử Chu Mộ Nhan, đệ nhất danh sĩ đương thời, phong tư thiên cổ trác tuyệt, có mỹ danh " Chu Lang cố ", đáng tiếc tuổi xuân chết sớm, lưu lại vô số truyền thuyết.
Nhị tử Chu Mộ Tử, quốc chi đại sử, công thành danh toại.