()
"Lang quân."
Thấy người trên giường tỉnh giấc, thị nữ đứng bên cạnh giường kính cẩn cúi đầu nói, trong giọng nói có một chút nhẹ nhàng khó phát hiện.
Lang quân dù sao cũng là con nối dõi dnhất của Chu gia hiện giờ, chẳng may người này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hạ nhân bọn họ cũng chỉ có thể chôn theo bồi mạng.
Lang quân trong miệng bọn họ, cũng là Cẩm Vinh, lúc này đang cảm thấy yết hầu khô khốc, ký ức kiếp trước của nguyên thân còn chẳng thấy đâu, cô cũng tận lực không mở miệng, hơi hơi gật đầu
Thân thể này còn nhỏ tuổi, làm sao lại để đến tình trạng tâm huyết tinh khí hao hụt đến mức này, đã có tổn hại thọ chi tượng, càng kỳ quái chính là......
Cẩm Vinh đôi mắt hơi lóe, rõ ràng là thân nữ nhi, vì sao thị nữ lại gọi " lang quân "?
Chẳng bao lâu sau, liền có vài thị nữ khác bước vào phòng, bưng theo một bát thuốc, một đám cũng nhu thị nữ lúc nãy, nhìn thấy Cẩm Vinh thì kính cẩn không thôi, dường như người này không có một vị thị nữ hay tôi tới nào thân cận.
"y sư nói, lang quân chỉ là nhiễm chút phong hàn, mệt mỏi quá độ, uống thuốc đúng giờ, tĩnh dưỡng nghỉ ngơi là được." Thị nữ thanh âm giọng nói êm ái.
Cẩm Vinh uống xong thuốc, đám thị nữ tôi tớ liền cầm chén thuốc đi ra ngoài, trong phòng lại lần nữa trở nên trống rỗng.
Cẩm Vinh nửa dựa vào trên mép giường, cũng không nghĩ ngợi đến thái độ kính cẩn đến mức kì lạ của đám người kia nữa.
Thế giới này cho dù là cổ đại nhưng lại không hề có linh khí, cũng chỉ có thể ý đồ tập một ít tâm pháp điều dưỡng thân thể.
Mỗi ngày chỉ có đúng giờ nước thuốc, dược liệu đều là tốt nhất trân quý nhất, nhìn ra được nguyên thân đãi ngộ không thấp, nhưng hạ nhân cơ hồ hoàn toàn không thân cận, rửa mặt cũng là cách khá xa xa, một bên hầu hạ.
Càng kì lạ, là liên tiếp mấy ngày này, thân nhân của nguyên chủ cũng chưa từng xuất hiện, càng khiến người cảm thấy kỳ quái.
Không đợi Cẩm Vinh điều dưỡng thân thể cho tốt, ký ức nguyên thân rốt cuộc khoan thai tới muộn.
______
"Vấn tóc cho ta." Cẩm Vinh ngồi ở trước gương, nhàn nhạt nói với thị nữ áo xanh đứng bên cạnh mình.
Thị nữ hơi chần chờ, nhưng vẫn là tiến lên vấn tóc cho lang quân, mái tóc đen dài rũ xuống, chạm đến bên hông, thế gia luôn luôn tỉ mỉ ăn, mặc, ở, đi lại bảo dưỡng, hư nhược mấy ngày, cũng lại nhu thuận như cũ.
Cẩm Vinh nhìn bản thân mình trong gương, có thể nói tú lệ, tuổi tác chưa đến mười lăm nhưng đã bắt đầu nảy nở, lãng nguyệt chi tư, mà thị nữ thì vì nàng mà biến nàng thành bộ dáng thiếu niên anh tuấn,
Nhưng nguyên chủ xác thực là nữ tử.
Chẳng qua nàng thay thế thân phận người khác, nữ giả nam trang.
Kịch bản nữ giả nam này, Cẩm Vinh dùng đến mức có thể nói là cưỡi xe nhẹ đi đường quen, hoặc là vì tiện lợi, hoặc là vì hứng thú, chứ không phải vì nguyên nhân áp lực khổ sở như nguyên chủ
Chu gia là một trong những dòng dõi thế gia Đại Dịch. Đương kim gia chủ Chu Nam Trị, cùng thê tử ân ái hài hòa, sinh được trai gái. Trưởng tử Chu Mộ Nhan niên thiếu thông minh, trưởng nữ nhu thuận ngoan ngoãn, làm người ca ngợi.
Nhưng ông trời đố kỵ, Chu gia công tử cùng tiểu thư năm bảy tuổi chơi đùa bên hồ nước trong nhà, vô ý rơi xuống nước.
Chu gia tiểu nữ bất hạnh qua đời, mà Chu thiếu gia bệnh tình nặng nề, bị Chu gia đưa đến sơn trang suối nước nóng tu dưỡng hai năm mới trở về.
Nhưng không có ai biết, lúc trước sống sót, không phải Chu Mộ Nhan, mà là muội muội nhỏ hai tuổi Chu Cẩm Vinh.
gia chủ Chu Nam Trị Chu gia, sau khi sinh con gái, từng ngoài ý muốn gặp nạn ở trong núi, bị thương thân mình, đại phu chẩn trị chỉ sợ khó có thể lần nữa cùng phu nhân có thai.
Cho nên trưởng tử chết non đối với hắn là một chuyện đầy đả kích, đại nghiệp Chu gia một khi bị truyền ra ngoài là không người nối nghiệp, chỉ sợ rơi vào kết cục suy tàn.
Hắn nhẫn tâm, đưa ra một quyết định hoang đường, để nữ nhi giả thân phận nhi tử, sống như một nam nhân.
Chu Cẩm Vinh tự trách bản thân ham chơi, gián tiếp hại chết huynh trưởng, làm cha mẹ đau lòng, cắn răng chấp nhận. Lúc sau, táng hạ chính là " Chu gia ấu nữ ", mà người còn sống chỉ có thể là Chu Mộ Nhan.
Chu Cẩm Vinh cùng huynh trưởng Chu Mộ Nhan tướng mạo cực kỳ tương tự, tuổi lại gần, sau khi đưa đi tu dưỡng hai năm lại trở về, cũng không có người hoài nghi.
Mà mấy năm nay, Chu Nam Trị sạch sẽ lưu loát đánh chết hai tên nô bộc thân cận bên người nhi nữ không để lại một chút dấu vết nào.
Nô bộc thế gia bán mình đều là văn tự bán đứt, cũng không có ai nói cái gì. Người ngoài không biết nội tình, chỉ cho rằng chu phụ vì ái nữ qua đời mà thống khổ không thôi.
Chu Cẩm Vinh đã thành Chu Mộ Nhan, sinh hoạt cũng không tốt, nàng ở chung thân thiết với huynh trưởng, hành vi cử chỉ còn dễ bắt chước, cái khó chính là Chu Mộ Nhan những thứ mà trưởng tử phải học, những trách nhiệm phải gánh vác.
Làm một gia chủ tương lai xứng đáng.
Đêm đêm khêu đèn đọc sách, luyện tập lục nghệ, đến khi trở về từ sơn trang, nàng lại là Chu gia nhi lang thiên tư xuất chúng khiến Chu gia kiêu ngạo.
Người khác khen ngợi, Chu gia vinh quang còn đó, nhưng cha mẹ lãnh đạm, cùng với thái độ nghiêm cẩn nhưng xa cách của người xung quanh khiến Chu Cẩm Vinh nhận ra, hết thảy đều đã thay đổi.
Cha mẹ oán giận nàng, oán nàng hại chết tương lai quang tông diệu tổ của Chu gia, Chu Cẩm Vinh ở trong lòng cũng oán chính mình, cho nên yên lặng nhận hết thảy khổ sở.
Cho dù nàng học hành xuất sắc đến mấy, phụ thân cũng khó có thể quên kỳ thật đây là nữ nhi, mà không phải trưởng tử chân chính có thể kế thừa gia nghiệp, cho nên lãnh đạm. Mà mẫu thân, sau khi trưởng tử chết non thì thường thủ Phật đường, rất ít gặp mặt " nhi tử " hiện tại.
Đây cũng là lí do mà nguyên thân khổ học, tâm huyết hao hết mà lâm bệnh, nhưng Chu gia phụ mẫu cũng rất ít xuất hiện.
Nếu Cẩm Vinh sớm xuyên tới mấy năm, cô nhất định sẽ không để Chu Mộ Nhan chết, tự nhiên sẽ không đi gánh vác cái gì trách nhiệm thế gia, cùng lắm hoàn lại ơn sinh dưỡng cho Chu gia.
Cẩm Vinh rũ mắt nhìn chăm chú vào lọn tóc bị cô dùng tay làm rối tung lên.
Để ngăn ngừa người khác phát hiện thân phận của cô, Chu phụ ra lệnh cho tôi tớ không được thân cận quá mức với công tử, dần dà lại truyền ra lời đồn Chu gia công tử có thói quen sạch sẽ, không thích tiếp xúc người khác.
Thế gia, từ kẻ phóng túng không chừng mực, đến những kẻ thích mặc áo quần lố lăng, Chu Mộ Nhan cũng không đến mức là cổ quái.
_____
sau khi nghiêm túc tự hỏi bản thân, Cẩm Vinh quyết đoán từ bỏ các phương án khác, đã tới thì chỉ có thể ở lại.
Cho dù hoàn cảnh không thuận lợi, nhưng binh đến tướng chặn, không ai có thể ngăn cô tự tại.
"Lang quân là muốn đi gặp lão gia cùng phu nhân sao?" chải đầu xong, thị nữ thử hỏi,
"Được." Hơi suy tư một chút, Cẩm Vinh vẫn là gật gật đầu, quyết định đi gặp cha mẹ hiện tại một lần.
Cho dù giúp công tử mặc y phục, thị nữ cũng cẩn thận không đụng chạm vào thân thể công tử, vấn tóc đã khó, đến gần quá lâu chỉ sợ liền bị lão gia xử phạt.
Chu gia là gia tộc thế gia quyền thế ở Giang Đông, riêng Chu gia chủ trạch đã chiếm mấy trăm mẫu đất, trang viên ban công san sát, cảnh trí tú lệ, đi ở trên đường mòn, Cẩm Vinh trong đầu thầm nghĩ, cô hình như cũng từng chém đầu vài thế gia thổ hào như vậy.
Nhìn thấy chu phụ, ánh mắt đối phương dừng ở trên người mình hiển nhiên có chút phức tạp, " Sức khỏe đã ổn rồi?"
Cẩm Vinh dựa vào ký ức lựa lời mà đáp, nguyên thân cùng phụ thân ở chung lãnh đạm, mỗi lần đều chỉ nói nói mấy câu, cũng không giải quyết được gì. Lần này cũng tương tự, chu phụ về khoản đãi ngộ cũng sẽ không bạc đãi hiện giờ đứa con nối dõi duy nhất, chỉ là cảm tình phức tạp khôn kể.
"Được, hai ngày nữa liền đi học viện đi, đừng chậm trễ việc học."
Quanh đi quẩn lại vẫn là những lời ấy, một lòng chờ đợi chấn hưng vinh quang Chu gia.
Cẩm Vinh khóe môi hơi câu, chỉ là buông mắt, chưa bị chu phụ nhìn thấy thôi.
Lại đi thăm chu mẫu, so sánh sự xa cách giữa chu phụ với chu mẫu thì bà chỉ có lạnh lùng hơn chứ không kém, thậm chí không thèm thấy mặt Cẩm Vinh, chỉ để Cẩm Vinh ở ngoài cửa Phật đường thăm hỏi một tiếng.
Cẩm Vinh cũng không bỏ trong lòng, làm trọn lễ tiết là được, luận thiệt tình, cô cùng bọn họ vốn không có bất luận cảm tình gì, thân cận cũng được, lãnh đạm cũng được, đều không sao cả.
Hiểu biết tính tình cha mẹ nguyên thân, ngày sau cũng biết nên làm như thế nào.
Chương – ()
Trên đời, thiên tài trước nay đều là thiểu số, đa phần là dựa vào chăm chỉ khổ luyện, Cẩm Vinh cũng vậy, chẳng qua trải qua nhiều năm tháng, có nhiều thời gian hơn so với người khác. Một quyển sách nhìn mấy chục lần, kẻ ngu dốt cũng có thể nhớ được, huống chi Cẩm Vinh học một thứ, không ngừng luyện tập mười lần trăm lần.
Ba năm thời gian có thể làm cái gì, có thể làm vốn là xuất sắc Chu gia lang quân nổi danh kinh thành, trở thành thế gia tuổi trẻ một thế hệ đệ nhất nhân, dẫn tới thế nhân ngưỡng mộ.
Thời gian ba năm có thể làm cái gì, có thể làm Chu gia lang quân vốn là xuất sắc dương danh kinh thành, trở thành người nổi tiếng nhất thế hệ tuổi trẻ thế gia, dẫn tới thế nhân ngưỡng mộ.
Cũng có thể khiến Chu gia sinh thêm một đứa bé.
Trên con sông bên ngoài kinh đô, từ chiếc thuyền nhỏ phảng phất truyền ra khúc nhạc uyển chuyển, cùng với chất giọng mềm mại của nữ tử.
"giang nam khả thải liên, liên diệp hà điền điền......."
Ở Giang Nam có thể hái sen,
Lá sen mọc chen chúc nhau.
Trích Giang Nam thuộc Tương hoạ ca trong Nhạc phủ thi tập, là một bài dân ca của người hái sen hoặc là một bài tình ca tả cảnh nam nữ vui đùa kết bạn trong khi lao động.
Đầu thuyền ngâm xướng ca kĩ, gió xuân làm say lòng người, khiến cho dung mạo cũng diễm lệ thêm vài phần, nhưng ánh mắt mê li ngăn không được mà ngoái nhìn về phía người đánh đàn bên kia thuyền.
Người nọ tố y tĩnh tọa lại phảng phất quang hoa linh tú trong thiên địa đều tụ tập ở trên người hắn, lại có danh sĩ Nghiêm Hoài bên cạnh, cũng chẳng thể làm người này mất đi phần nổi bật.
Chẳng phải đó là Chu Lang?
Không biết bản thân lại lay động một mảnh phương tâm của con gái nhà người ta, chăm chú phối cầm (chơi đàn), thời gian ba năm, cô làm cho cái tên Chu Mộ Nhan ngày càng nổi tiếng, danh dương thiên hạ, cũng làm cho Chu gia được người đời chú ý hơn nữa.
Khúc thanh nghỉ, Cẩm Vinh mỉm cười nói, "Lại đổi một khúc đi."
"Xướng cái gì?" Nghiêm Hoài cười nói,
Cẩm Vinh nghiêng nghiêng đầu nói, "Liền xướng hoàng kim bạch bích mãi ca tiếu, nhất túy luy nguyệt khinh vương hầu."
Trích Ức cựu du ký Tiều quận Nguyên tham quân: Nhớ những chuyến đi chơi trước, viết gửi tham quân họ Nguyên ở quận Tiều
Không tiếc vàng ngọc mua tiếng hát trận cười,
Khi say trói cả mặt trăng, xem nhẹ vương tôn hầu tước
"Được." Nghiêm Hoài hướng ca kĩ đầu thuyền cười nói, "Liền thỉnh cô nương xướng thêm khúc này."
Tiếng đàn của Cẩm Vinh so với những điệu hát dân gian Giang Nam hoàn toàn bất đồng, hào phóng cuồng quyến, ca kĩ mới có thể hát tốt như vậy, thực mau liền đuổi kịp tiếng đàn, xướng ra ý nhị khác.
Ca kĩ trong lòng cũng vui mừng, hiếm có mới có thể gặp được Chu Lang, không thể làm ô danh Giáo Phường ti, càng không thể mất mặt mũi chính mình.
Tiếng đàn kích động, tiếng ca từ từ, sĩ tử văn nhân trên thuyền không khỏi theo tiết tấu đó mà tán thưởng.
Cẩm Vinh cảm thấy may mắn, bản thân sớm học đàn, còn hơn là mở miệng tiếp chuyện với đám người này.
Con cháu thế tộc những năm nay vẫn cứ phóng túng.
Nếu không phải là bạn tốt mấy năm nay kết giao - Nghiêm Hoài mời đến, cô cũng chẳng tham gia những buổi tiệc hậu khoa cử như vậy.
Cẩm Vinh đánh đàn, trong đầu lại suy nghĩ vẩn vơ ở đâu, mà Nghiêm Hoài bên cạnh cô, sắc mặt mạc danh mê say, cầm nghệ của hảo hữu thật sự là thiên hạ vô song nha.
hảo hữu = bạn tốt
Nghe nghe, ánh mắt của Nghiêm Hoài lướt qua sườn mặt hảo hữu, lướt qua đôi tay đang đánh đàn, bạn tốt của mình không chỉ tài nghệ vô song, mặt cũng đẹp như vậy, y phục mặc trên người cũng đẹp, tay cũng thật là đẹp.
Không hổ là bạn tốt của hắn.
Nghiêm Hoài Nghiêm Tử Lăng thực ra cũng là một đóa kỳ hoa (bông hoa hiếm, người tài), hắn thành danh sớm, có danh xưng thế gia đệ nhất công tử, về sau lại bị Chu Mộ Nhan đoạt mất, vì thế đi tìm Chu Mộ Nhan luận nghệ nhưng toàn bại dưới tay người hắn. Nghiêm Tử Lăng ngược lại không tức giận, cũng không xấu hổ giận dữ, ngược lại thoải mái cười to, đơn phương nhận Chu Mộ Nhan trở thành hảo hữu của mình.
Tuy rằng tính tình độc đáo, nhưng tài hoa là không thể nghi ngờ, Cẩm Vinh cũng liền cam chịu.
Về sau càng là truyền ra song tú danh xưng.
Nghe nói Chu Mộ Nhan muốn đi tham gia khoa cử, Nghiêm Tử Lăng cũng nhất định đòi đi cùng, nói bằng hữu nào có thể bỏ rơi nhau như vậy, sinh tử ta ắt phải cùng đi.
Nói khoa cử nói thành sinh tử cũng không khỏi quá mức khoa trương, bất quá thế gia đối với hai từ khoa cử tránh còn không kịp. quốc hữu khoa cử, ý tại thủ sĩ, người đi thi nhiều nhất vẫn là học sinh nhà nghèo, tầng lớp bình dân.
Thế gia không muốn buông thân, cùng học sinh nhà nghèo làm bạn, hơn nữa cẩm y ngọc thực, có ai nguyện ý đi khoa cử ăn khổ.
Chu Nam Trị nguyên bản cũng không muốn để Cẩm Vinh đi tham gia khoa cử, đáng tiếc Cẩm Vinh sao chấp nhận ngoan ngoãn phục tùng lão. Trách nhiệm trưởng tử Chu gia cô sẽ tẫn (làm tận lực), thậm chí làm càng tốt, nhưng cô muốn làm cái gì, những người khác cũng đừng nghĩ can thiệp.
Cẩm Vinh này ba năm dương danh, cô vừa nói tham gia khoa cử, kéo được không ít con cháu thế gia cũng theo gió cùng đi, người nhà khuyên cũng khuyên không được. Thế gia vốn là lối tắt rất nhiều, cho nên phí không bao nhiêu công phu, liền nghênh ngang mà ngồi ở trường thi.
Hiện tượng này dọa quan chủ khảo phát sợ.
Nhưng đám con cháu thế gia cũng rất vui vẻ, thi thế nào cũng được
Chủ yếu, có thể cùng nam thần ngồi ở một cái trường thi, đã đủ để lấy ra đi khoe khoang.
Chu yến kết thúc (tiệc trên thuyền), Cẩm Vinh vẫy vẫy ống tay áo rồi nhanh chóng rời đi, trừ bỏ Nghiêm Tử Lăng mặt dày mày dạn mà đi theo.
"Huynh không quay về, đi theo ta làm cái gì?" Cẩm Vinh khí định thần nhàn nói,
Nghiêm Tử Lăng cười nói, "Ta ở kinh thành nhà cửa chưa xử lý được, còn cầu bạn tốt thu lưu."
"Lấy phong hoa Nghiêm gia, chẳng lẽ tìm không được phiến ngói ở tạm?" Cẩm Vinh không chút lưu tình mà cự tuyệt.
Nghiêm Tử Lăng trông mong đáp, "Có thể cùng bạn tốt thắp nến tâm sự suốt đêm, là điều mà ta mong mỏi nhất."
Cẩm Vinh lạnh lùng nói, "Ta có bệnh sạch sẽ, người sống chớ lại gần."
Nghiêm Tử Lăng không ngừng cố gắng, "Ta là bạn tốt của Mộ Nhan, không phải người lạ nha nha."
"Cho ngươi suy nghĩ kĩ, người sống lại gần sẽ thành người chết."
Nghiêm Tử Lăng: "......"
_____
Bước vào cửa chưa được mấy bước, một cục thịt khỏe mạnh kháu khỉnh đã lảo đảo chạy tới, ngã nhào vào lòng Cẩm Vinh, "Huynh, huynh huynh."
Theo sau là một đám vú già, "Nhị Lang quân, cẩn thận."
Cẩm Vinh dễ như trở bàn tay mà tiếp được lấy cục thịt nhỏ, cũng là em trai chưa đến hai tuổi của cô, Chu Mộ Tử.
Việc Chu Mộ Tử ra đời không phải ngoài ý muốn, mà là do Cẩm Vinh thúc đẩy.
Cô ở một kiếp nào đó lấy được phương thuốc, có thể giúp sinh con, xem ra không phải hàng giả, Chu Mộ Tử ra đời khiến cho chu mẫu cũng có thể cười vui vẻ lần nữa, một lòng chăm sóc tiểu nhi tử.
Mà Chu Nam Trị, tâm tình càng thêm phức tạp, ở một phương diện, Chu gia rốt cuộc có người kế tục, đúng là làm hắn kích động không thôi. Nhưng về phương diện khác " trưởng tử " ưu tú ngoài sức tưởng tượng của hắn, ra ngoài kết giao đều được đồng bạn khen ngợi, thậm chí còn hơn Chu gia lang quân trước kia, người người đều nói Chu gia ngọc thụ đã trưởng thành, Chu gia trăm năm vô ưu rồi.
Chu Mộ Nhan triển lộ phong hoa, làm hắn không khỏi kinh hãi. Ba năm nay nhờ có "trưởng tử" mà địa vị của Chu gia cũng tăng lên đáng kể, cũng làm hắn sinh ra càng nhiều dã tâm.
Chu gia tuy là thế gia, nhưng thế gia cũng phân ba bảy loại, so sánh với những gia tộc nội tình thâm hậu, Chu gia thua chị kém em khá nhiều, nếu không phải xuất hiện một hậu nhân kinh tài tuyệt diễm, khiến thế nhân ghé mắt - Chu Mộ Nhan.
nỗi lòng phức tạp như vậy, làm thái độ của hắn đối với Cẩm Vinh càng thêm rối rắm.Muốn thân cận lại không thể thân cận, muốn dạy dỗ lại không có chỗ dạy dỗ.
Cẩm Vinh không thèm để ý suy nghĩ của lão, cũng may theo thanh danh càng thịnh, quyền lợi ở trong gia tộc cũng càng lớn, hành sự cũng càng dễ dàng.
Có lẽ là Cẩm Vinh vì hắn mà gánh một phần nhân quả, cho nên Mộ Tử từ khi ra đời liền đặc biệt thân thiết với cô, chu phụ cũng không ngăn trở, trong mắt hắn, ấu tử có thể có được hai phân văn hoa từ nàng cũng tốt.
"Huynh huynh, huynh huynh." Chu Mộ Tử hô vài tiếng, nói chuyện cũng bắt đầu có chút trôi chảy.
Cẩm Vinh cũng đem đứa trẻ ôm ở trong ngực, mặc cậu thân cận, Nghiêm Tử Lăng bên cạnh không cấm bẹp bẹp miệng, "Còn nói người sống chớ lại gần, bạn tốt lừa ta."
Cẩm Vinh sờ sờ bím tóc vừa mới dài ra một chút trên đầu Chu Mộ Tử, thuận miệng nói, "Ta nào có lừa ngươi, hài đồng thuần tịnh, đâu như thế nhân nhiều ô trọc."
Bị ám chỉ ô trọc Nghiêm Tử Lăng: "......"
Chu Mộ Tử ăn điểm tâm, Cẩm Vinh ở bên cạnh nhìn, thường thường dùng khăn tay lau lau khóe miệng cho cậu, Nghiêm Tử Lăng như cũ lải nhải,
"Bạn tốt, ta mới lấy được một bức tranh từ chỗ phu tử......"
"Bạn tốt, ta mới trông một rừng hoa đào, ngày nào đó chúng ta cùng nhau ngắm hoa đi......"
_____
Nghiêm Tử Lăng cuối cùng được an bài ở Tây Uyển Chu gia, nơi luôn luôn dùng để chiêu đãi khách quý ngủ lại địa phương, bất luận giao tình, Nghiêm Tử Lăng là làm Hội Kê Nghiêm gia Tứ công tử, Cẩm Vinh không thể để hắn ngủ ngoài cửa.
Huống chi, Chu gia cũng chẳng phải cô sở hữu.
Chỉ là Nghiêm Tử Lăng vẫn không thể hoàn thành tâm nguyện cùng bạn tốt thắp nến tâm sự một đêm, nhiều lắm sau bữa cơm chiều chơi một ván cờ trong đình, hắn liền ngủ gục, Cẩm Vinh khiến tôi tớ mang Nghiêm Tử Lăng đi nghỉ ngơi.
Cẩm Vinh thì quay trở về viện tử của mình, trừ bỏ tôi tớ canh giữ ở sân, cùng ở thị nữ quét tước đình viện, liền có vẻ đặc biệt trống vắng.
Thấy Cẩm Vinh trở về, thị nữ tôi tớ đều thối lui ra sân ngoài, đây ban đầu là mệnh lệnh của chu phụ, nhưng dần dần biến thành yêu cầu của Cẩm Vinh, người sống chớ gần, cũng càng tiện cho cô.
Ba năm nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
Cẩm Vinh từ bình hoa thanh trúc rút ra một thanh nhuyễn kiếm, đi đến trong đình viện, huy kiếm bắt đầu múa, như lưu tinh phi vũ. phân gian, lá trúc bay theo gió, đến khi chạm vào lưỡi kiếm thì bị chia thành hai mảnh.
Tối thị nhân gian lưu bất trụ, chu nhan từ kính hoa từ thụ.
Mọi thứ đều chỉ là hư không, đều có thể buông. Chỉ có sinh mệnh, vĩnh viễn không ngừng, cứ chìm chìm nổi nổi trong dòng sông thời gian.