Nhưng trong sự cô đơn này lại xen lẫn một chút sức sống cùng với sự cẩn thận khám phá thế giới bên ngoài, thẳng đến khi nốt nhạc cuối cùng hạ xuống, mắt Ân Âm bất giác đỏ hoe, cô có hơi hối hận vì lẽ ra cô không nên chơi bài hát "Canon". Cố Thế An luôn nhìn hai mẹ con bọn họ với ánh mắt dịu dàng, đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy tài năng âm nhạc của con trai và anh đã rất sốc. Quả nhiên con trai của anh và Ân Âm rất ưu tú, hai mẹ con lại cùng nhau thử vài cây đàn piano, cuối cùng chọn một trong số đó rồi ghi lại địa chỉ để cho bọn họ đưa qua.
Khi về nhà Ân Âm lại nói cho bà nội Cố biết chuyện hôm nay của Cố Gia Mộc. Bà nội Cố kích động đến mức khóc ngay tại chỗ, bà ôm Cố Gia Mộc không buông tay và miệng cứ nói "cháu ngoan của bà nội". Sau khi đàn dương cầm về đến nhà, Cố Gia Mộc đắm chìm trong phòng đàn nhiều hơn, nhưng chỉ cần Ân Âm có thời gian cô sẽ đàn cùng cậu bé, âm nhạc là cầu nối giữa cô và con trai, cô sẽ nắm bắt niềm hy vọng này. Đêm đó Ân Âm mở weibo của mình và bắt đầu ghi chép.
【... Hôm nay có lẽ là ngày hạnh phúc nhất mà tôi từng sống kể từ khi Mộc Mộc mắc chứng tự kỷ. Hôm nay Mộc Mộc đã gọi mẹ, thằng bé gọi tôi là mẹ, khi nghe được tiếng kêu đó tôi chỉ cảm thấy giọng nói mềm mại như sáp kia chính là âm thanh tuyệt vời nhất trên thế giới này.
Tôi rất phấn khích và cũng có chút luống cuống, niềm vui đến bất ngờ không kịp đề phòng làm tôi suýt chút nữa khóc ngay tại chỗ. Tôi đã luôn luôn mong đợi Mộc Mộc kêu tôi một tiếng mẹ, nhưng tôi vẫn còn hơi sợ, bởi vì tôi biết tôi là một người mẹ bất tài, tôi sợ Mộc Mộc sẽ trách tôi và không gọi tôi là mẹ.
Nhưng bây giờ, cuối cùng tôi cũng nghe được Mộc Mộc gọi mẹ, tôi không thể diễn tả cảm giác đó bằng bất cứ từ ngữ nào.
Mộc Mộc đã thể hiện tài năng siêu phàm trong âm nhạc và chơi đàn dương cầm, ngay cả thầy giáo Nguyên rất có danh tiếng kia cũng muốn dạy thằng bé, đương nhiên là tôi rất vui mừng và cũng đã đồng ý, âm nhạc luôn là một điều gì đó rất kỳ diệu, những nốt nhạc có thể bay bổng, thư thái, trầm buồn và nhẹ nhàng êm ái... Chúng kết hợp với nhau tạo thành một âm thanh lay động, nó có thể khiến người ta quên đi những rắc rối, cũng có thể rột rửa linh hồn con người và có thể làm dịu đi vết thương.
Mà bây giờ âm nhạc cũng là một chiếc chìa khóa để mở cửa thế giới của Mộc Mộc, tôi muốn thông qua chiếc chìa khóa này để mở cánh cửa đó và tiến vào thế giới của Mộc Mộc hoặc là mang thằng bé ra ngoài. Tôi sẽ tiếp tục kiên trì, cũng sẽ luôn chờ đợi. Tôi sẽ cổ vũ cho một tương lai tốt đẹp hơn. 】
Lúc Ân Âm viết bài, Cố Thế An cũng đang vẽ trong phòng tranh, bức tranh anh vẽ chính là hình ảnh hôm nay Ân Âm và Mộc Mộc chơi đàn dương cầm.
Nhìn dáng vẻ của vợ con dưới ngòi bút của mình từng chút từng chút hiện ra trên giấy vẽ, ánh mắt Cố Thế An rất dịu dàng.
-
Bên kia Vân Mạn Mạn đã đến bệnh viện vài lần, dùng tiền mua chuộc một trợ lý bên cạnh bác sĩ Lâm và trộm được tư liệu bệnh nhân, cũng biết người bị bệnh là ai. Người bệnh tên Cố Gia Mộc, năm nay ba tuổi và mắc chứng tự kỷ. Cố Gia Mộc à, đó hẳn là con trai của Ân Am và Cố Thế An. Vân Mạn Mạn không bao giờ ngờ tới đứa bé mà Ân Âm sinh cho Cố Thế An lại mắc chứng tự kỷ. Vân Mạn Man cũng biết tự kỷ là cái gì, ở quê cô ta cũng có một đứa trẻ bị tự kỷ. Nó không khác gì kẻ ngốc và người điên, thậm chí có người ngay cả năng lực tự chăm sóc bản thân cũng không có. Cuối cùng đứa trẻ tự kỷ trong làng của cô ta đã biến mất, cô ta nghe nói nó đã bị bắt cóc.
end .