Trong phòng khám, Ân Âm cố gắng kiềm chế sự kích động cùng phấn khích, cô nói ra chuyện hôm nay Cố Gia Mộc chơi đàn dương cầm và nói chuyện cho bác sĩ Lâm biết, cuối cùng cô hỏi: — "Bác sĩ Lâm, tình trạng của Mộc Mộc có được cải thiện không?"
Bác sĩ Lâm gật đầu mỉm cười: — "Nếu thật sự như lời cô nói, vậy thì tình huống của cậu bé quả thật đang chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa còn tốt hơn so với tưởng tượng, xem ra mấy ngày nay mọi người đã phối hợp trị liệu rất tốt".
Bác sĩ Lâm thật sự rất ngạc nhiên, ông biết đứa bé Cố Gia Móc này tuy là tự kỷ nhưng lại có IQ rất cao, những đứa trẻ thế này thường có tài năng đặc biệt ở một số phương diện nào đó. Không ngờ tài năng của Cố Gia Mộc lại là âm nhạc. Hơn nữa đứa bé này bây giờ đã biết nói chuyện, cũng là một niềm vui ngoài ý muốn. Điều này thật sự liên quan chặt chẽ đến những nỗ lực của cha mẹ.
"...cứ tiếp tục trị liệu phục hồi chức năng như lúc trước, cậu bé thích chơi đàn thì cứ để cậu bé chơi, việc này sẽ giúp ít cho tình trạng của cậu bé".
Ân Âm và Cố Thế An ở lại nghe tư vấn một ít thông tin thật kỹ càng rồi mới dẫn theo Cố Gia Mộc rời khỏi. Trên đường trở về cả hai đều rất hạnh phúc, bởi vì họ đã thấy hy vọng trong tuyệt vọng. Với niềm hy vọng đó, họ sẽ tiếp tục cố gắng không chùn bước.
Vân Mạn Mạn nhìn bóng lưng một nhà ba người bọn họ rời đi, giống như có điều gì đó suy nghĩ. Cô ta dự định đến bệnh viện thêm vài chuyến, nhất định phải làm rõ xem rốt cuộc là ai có vấn đề về tinh thần hoặc tâm lý.
Ân Âm và Cố Thế An cũng không biết tâm tư của Vân Mạn Mạn. Sau khi ra khỏi cửa bệnh viện thì bọn họ lập tức đến cửa hàng bán đàn dương cầm. Họ bước vào và ánh mắt của Cố Gia Mộc đã sáng lên khi họ đi tới trước từng cây đàn một.
"Mộc Mộc, đàn dương cầm..." — Ân Âm chỉ vào đàn dương cầm nói.
Cố Gia Mộc chớp chớp đôi mi dài cong vút, mái tóc xoăn nhỏ lòi ra chút tóc con, trông rất mềm mại và đáng yêu, cậu bé nói: — "Đàn dương cầm, đàn, mẹ".
Ân Âm vừa nghe con trai mở miệng nói thì cực kỳ xúc động, lập tức ôm cậu bé vào trong ngực, trong lòng vui vẻ như nở hoa: — "Được, chơi đàn dương cầm cho Mộc Mộc của chúng ta".
Sau khi Cố Thế An nghe con trai nói ngay lập tức giật mình tại chỗ, khi nghe Ân Âm kể con trai biết nói là một chuyện, mà bây giờ chính tai nghe được lại là một chuyện khác, tuy thằng bé không gọi cha nhưng anh cũng cảm thấy rất vui. Lúc nhân viên nhìn vào gia đình có giá trị nhan sắc cao này thì hai mắt sáng lên.
Khi mua đàn dương cầm thì sẽ được chơi thử, Ân Âm suy nghĩ một chút rồi ôm lấy Cố Gia Mộc ngồi trước một cây đàn dương cầm trong số đó, cô cúi đầu nói với con trai: — "Mộc Mộc, mẹ dạy con".
Nói xong, Ân Âm chơi trước một bản "Canon". Cố Gia Mộc nhìn theo không chớp mắt, toàn bộ hành trình hai mắt đều sáng lên. Đàn xong một khúc, Ân Âm đè sự phấn khích nói: — "Con có đàn được không?"
Cố Gia Mộc nghe hiểu, cậu bé đặt hai tay trắng nõn đặt lên phím đàn đen trắng của đàn dương cầm nhẹ nhàng ấn, khúc nhạc quen thuộc vang lên. Ân Âm luôn cảm thấy bản nhạc "Canon" này rất mâu thuẫn, khi tâm trạng của người chơi đàn không giống nhau cũng sẽ chơi ra một bài "Canon" khác nhau.
Nó có thể mang theo sức sống mạnh mẽ giống như một ngọn cỏ nhỏ hấp thụ ánh nắng mặt trời và dinh dưỡng vào ngày mùa xuân, mạnh mẽ vươn lên làm cho người ta nhìn thấy hy vọng. Nó cũng có thể là một bàn tay màu đen to lớn, kéo mọi người vào vực thẳm của tuyệt vọng, rơi vào bóng tối. Mà lúc này Ân Âm lại có một cảm thụ khác khi nghe bài "Canon" của Cố Gia Mộc.
Tiếng đàn kia vẫn non nớt như trước, nhưng lại nghe được nỗi cô đơn từ bên trong, nhìn thấy một vùng rộng lớn hoang vu và dường như còn nghe được tiếng động thầm lặng của Cố Gia Mộc.
end .