Hạ Đình Húc, vội vã leo lên đài quan sát, trên đây đã tụ tập đầy đủ những người chủ chốt trong căn cứ.
Nhìn về phía xác sống đang công thành, chúng đã đục thủng được lớp hàng vào bên ngoài, hiện tại chỉ còn lớp phòng thủ yếu ớt của những người có dị năng, toàn cảnh loạn lạc.
Con người nhỏ bé thưa thớt, trong làn sóng xác sống...tình hình này, căn cứ...đã thất thủ rồi.
Hạ Triết siết chặt nắm tay, nhìn tình hình bên dưới, cả cuộc đời hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác bất lực như bây giờ, một cảm giác giống như mình là con mồi, chỉ chực chờ một con quái vật đến nuốt chửng vậy.
Hạ Đình Húc sau khi đánh giá tình hình, liền bước về phía Hạ Triết: "Triết, con cần phải rời khỏi đây, mau đi đến căn cứ B, nơi đó có bác hai của con trụ cột".
Hạ Triết ngẩng đầu, đôi mắt không thể tin được nhìn vào ông: "Sao có thể? Sao ba có thể bảo con bỏ mọi người để chạy trốn?".
Hạ Đình Húc vì tình thế cấp bách, liền gằn giọng, nghiêm nghị: "Căn cứ đã thất thủ, con ở lại cũng chẳng có nghĩa lý gì, ta đã chuẩn bị một chiếc xe quân dụng, con mau nhân lúc nội loạn này, đi đi".
Hạ Triết siết chặt nắm tay, sắc mặt u ám đến cực điểm, xoay người qua, nhìn về phía cổng thành, coi như chưa nghe thấy những gì mà ông nói.
Hạ Đình Húc thấy thái độ này của hắn, chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ, chợt phía dưới đột ngột ngừng chiến.
Tất cả dị năng giả đều bị đóng băng tại chỗ, không thể di chuyển.
Bên phía xác sống...lại càng kì dị hơn, một đám xác sống ngay ngắn, dạt thành hai bên, để lộ ra con đường, cùng một chiếc xe việt dã lái đến.
Chiếc xe vừa đi qua cổng thành bị phá đổ, thì dừng lại, một cô gái từ ghế phụ bước xuống.
Hạ Đình Húc trợn to mắt nhìn khung cảnh kì dị này, mà cô gái kia, không hề bị xác sống xâu xé, chúng thậm chí còn giống như là...sợ cô ta?!!
Hoa Y bước xuống xe, trước khi đi còn dặn dò người bên cạnh không được bước xuống.
Cô đóng cửa xe, ngẩng đầu nhìn lên đám người trên tòa nhà cao nhất...rốt cuộc thì...đứng trên cao như thế để làm cái gì? Mọe nó chứ khiến cô ngẩng lên mỏi hết cả cổ!
Hoa Y động tác linh hoạt, leo lên trên nóc xe, mới cảm thấy khá khẩm hơn chút.
Ngẩng đầu, đôi mắt đen láy khẽ tạo thành một đường cong, nở nụ cười, cất lên tiếng nói: "Chào~~".
Đáp lại cô là một tràng im lặng, im lặng đến mức cả tiếng hít thở cũng cảm thấy khá mỏng manh.
Hoa Y nhếch lên khóe môi, chính thức nói ra lý do vì sao có sự xuất hiện của cô ngày hôm nay.
"Các bạn hiện tại có lẽ cũng đã đoán ra, tôi là nhân loại mới, là nhân loại tiến hóa triệt để, tôi mạnh hơn các bạn cả về thể chất lẫn tinh thần, chỉ cần tôi muốn, thì con người đều sẽ giống như hôm nay, bất lực vì mái ấm của mình bị phá nát, bất lực vì mạng sống của mình bị đe dọa, bất lực vì sự yếu đuối của bản thân".
Sau lời nói của Hoa Y, vô số kẻ bắt đầu nhộn nhạo lên, chất vấn cô.
Lại một tràng im lặng, tiếng hút khí mạnh mẽ trong không khí, đồng thời những người lên tiếng đều không khống chế được...quỳ rạp xuống, ôm đầu đau đớn.
Hoa Y cúi xuống từ nóc xe, nhìn vị trí của người bên dưới, khẽ nở nụ cười, cô còn chưa tức giận, mà hắn lại còn nóng tính hơn cô là thế nào vậy.
Hừm...hắng giọng, tập trung chuyên môn, cô nhìn thẳng về phía Hạ Triết, từ từ thoát ra từng câu từng chữ.
"Nhưng mà...chuyện các bạn gặp ngày hôm nay, cũng không phải chủ đích của tôi, nếu nói ra chính xác, tất cả những gì các bạn phải gánh chịu ngày hôm nay, là bởi vì cô ta...Trịnh Du Nhiên"
Hoa Y lướt mắt, nhìn xuống một loạt con người hiện đang có mặt ở đây, nhưng duy nhất chỉ không thấy nữ chủ...này là cô đang không biết, là do người thương của cô ta kim ốc tàng kiều...hay là bản thân cô ta hèn nhát không dám bước lên chiến tuyến.
Cho dù là lý do nào...cũng không quan trọng, vì sau ngày hôm nay, cô ta sẽ trở thành kẻ bị tất cả con người quay lưng, cùng đào thải.
"Tôi cùng cô ta có chút thâm thù riêng, dĩ nhiên, các bạn chứa chấp cô ta, thì tôi đành phải đánh sập căn cứ của các bạn, dụ cô ta ra ngoài rồi, đúng chứ?"
Hoa Y thấy khuôn mặt những người bên dưới đã xám ngoét lại không biết là do Bạch Ly quá tay, hay là vì lý do gì khác...
"Tôi nghĩ rằng mình làm vậy, cũng không được công bằng với các bạn lắm, cho nên, tôi sẽ cho mọi người một cơ hội, chỉ cần nội trong ngày mai, Trịnh Du Nhiên...được đóng gói, đưa sang đây, thì tôi sẽ tha cho căn cứ của các bạn, chuyện chỉ có vậy thôi...tôi chờ đợi tin tốt vào ngày mai, tạm biệt~~".
Nói xong Hoa Y cũng mặc kệ phản ứng của quần chúng xung quanh, nghênh ngang lái xe, cùng Bạch Ly trở về.
Sau khi cô đi đám xác sống cũng rút lui, để lại một mảnh hoang tàn.