Mấy ngày nay Úc Duy đều nhận được những món đồ đặc biệt.
Không rõ do ai gửi đến, nhưng người này hẳn năng lực không phải vừa.
Vì hình thức gửi đồ...có chút mới mẻ, hắn nhận đồ từ tay một xác sống...,đôi khi sẽ là bánh kem, đôi khi là tinh hạch, và lần này là...chó???
Rầm!!!
Hoa Y từ trên gác thượng đằng xa nhìn thấy tình hình khẽ thở dài, cô vẫn là bị từ chối...
Ngày đó cô bám theo sau hắn, không dám gặp mặt, căn bản là với thân hình này cô không dám lộ diện được chưa.
Rõ là hắn cao trên m nhưng đứng với một xác sống m như cô cũng phải thấp hơn gần một cái đầu.
Hoa Y chính là không muốn tràng cảnh kinh dị ấy xảy ra, liền trốn chui trốn lủi không gặp hắn, ngày ngày sai xử xác sống xung quanh đến tặng quà lấy lòng hắn.
Nhưng mà chưa lần nào hắn nhận, cô đã thử qua rất nhiều thứ, nhưng hắn không lấy một thứ gì...khiến cô vô cùng não nề...
Ngày hôm sau, Hoa Y vẫn không hề bỏ cuộc, lần này cô đem vài hàng nóng đến tặng hắn, để xem hắn có còn không nhận không.
Xác sống bên ngoài vẫn cứ cào cửa...không có động tĩnh gì...nó đứng đó hồi lâu, Hoa Y bắt đầu sốt ruột, sử dụng cường hóa đôi mắt, nhìn vào trong căn nhà...nhưng không có ai!
Mẹ nó!!! Hắn dám trốn cô...? Trốn rồi, đồ dùng của hắn trong nhà đã biến mất, chỉ có thể là bỏ trốn.
Hoa Y nghiến răng nghiến lợi, cô mất bao công để tìm hắn, vậy mà bây giờ lại mất dấu, Bạch Lyyyyy, để đến lúc cô thu phục hắn xem, liệu hắn có còn dám bỏ trốn???
Hoa Y ngửa mặt lên trời gào rống, nhưng bầu trời vẫn xanh thẳm, mây trôi hững hờ, lại là một ngày nắng ấm áp~~
----------------------------
(Căn cứ M)
Căn phòng tràn ngập tiếng thở dốc...
Trịnh Du Nhiên ánh mắt miên man, mờ mịt nhìn đến người trước mặt.
Lục Vãn cúi xuống hôn cô, cưng chiều "yêu" cô, hắn là không ngờ hắn cũng có ngày này, ngày mà hắn vì một nữ nhân mà mê đắm, đến quan điểm nhân sinh hắn cũng vì cô mà dẹp sang một bên.
Đúng vậy, ngày đó cô nói rằng cô yêu hắn, cũng yêu Nhật Khiết, cùng Trần Khôn, hắn gần như không khống chế được cảm xúc muốn giết người của mình.
Ấy vậy mà cho đến hôm nay, hắn lại là người khuất phục, cùng với hai tên kia chia sẻ cô.
Người bên dưới đột nhiên kéo xuống đầu hắn, thổi hơi nóng vào tai hắn: "Chuyên tâm một chút...".
Lục Vãn ngạc nhiên, sau kéo lên nụ cười, hắn dường như đã hiểu vì sao mình lại chấp nhận kiểu tình huống này, bởi vì cô quá mê hồn, quá hấp dẫn, khiến hắn không ngừng muốn điên cuồng, đâm đầu vào, cho dù là hắn chỉ có một phần tình cảm của cô, cho dù có sự hiện hữu của hai tên kia.
Song hắn vẫn biết, hắn là đặc biệt, cô đối với hắn là khác biệt...
Động tác ngày một kịch liệt, Lục Vãn cúi xuống hôn người dưới thân, khẽ nói: "Tiểu yêu tinh...".
--------------------------
Sau cơn hoan ái, Trịnh Du Nhiên kéo lên quần áo, bước vào phòng tắm.
Hơi nước lượn lờ trong phòng tắm, một không gian hoàn hảo để cô có thể suy nghĩ kĩ càng.
Ngày đó khi mạt thế xảy ra, cô liền nhặt được một bảo vật, một chiếc vòng cổ, nó đã làm thay đổi tất cả cuộc đời cô.
Mở ra hệ thống: Nam nhân phải quỳ dưới váy thạch lựu của ta, cùng với không gian siêu thị.
Chính vì có viên ngọc ấy, cô hiện tại không lo ăn lo mặc, vẫn có thể thảnh thơi sinh tồn tại mạt thế, thậm chí còn tốt hơn.
Hệ thống nói rằng cô càng công lược được nhiều đàn ông, sẽ càng có lợi cho cô, đầu tiên là cô thu phục được Lục Vãn, cùng Nhật Khiết, hệ thống mở ra dị năng lôi.
Vậy nếu cô thu phục càng nhiều đàn ông dưới gối sẽ càng thêm các loại dị năng khác đúng chứ, hơn nữa siêu thị cũng rất đắt đỏ, cô cần tiền của hệ thống để mua đồ trong đó.
Trịnh Du Nhiên hí hửng thầm cảm thấy may mắn khi mình nhặt được một bảo vật, giống như mạt thế này sinh ra để dành cho cô vậy, đây là nơi mà cô muốn sống, mặc dù trước mạt thế cuộc sống của cô cũng khá ổn, nhưng lại không thú vị như thế này.
Nơi đây mặc dù là mạt thế, nhưng cô có sức mạnh, có nhiều bạn trai, có nhiều bạn bè ở bên, có bạn thân, một thế giới trông như một thảm họa nhưng bất ngờ lại thực phù hợp với cô.
Nhật Khiết bước vào liền thấy cô nằm trong bồn tắm cười ngu ngơ, hắn cũng bất giác ho nhẹ, từ khi mạt thế xảy ra, nước chính là thứ khan hiếm nhất, nhưng hiện tại nhìn bồn tắm được chất đầy nước của cô khiến hắn chỉ có thể thở dài.
Là Trần Khôn dung túng cô, cũng là hắn chiều chuộng cô, nhìn cô thiên chân, đơn giản như thế kia khiến bọn hắn khó cầm lòng được, ai bảo bọn hắn yêu cô đến thế chứ.
Cô chính là bảo vật mà bọn hắn tìm được, là bảo vật mà bọn hắn dùng toàn tâm toàn huyết để bảo vệ.
Trịnh Du Nhiên thấy Nhật Khiết bước về phía này, nở nụ cười tươi tắn hướng hắn.
Nhật Khiết ánh mắt tối lại, thầm nghĩ không xong, nhanh chóng cầm khăn, quấn lấy người cô bế lên, bước vào phòng ngủ...