“Trả? Trả lại cái gì? Thân xác này vốn dĩ là của ta và tiểu Uyển.
Tiểu Uyển muốn kết hôn với Lương Vĩ, nhưng gã lại không yêu tiểu Uyển, mà trong lòng chỉ có Tuế Vi công chúa, nên tất nhiên, gã phải chết.
Những người không yêu tiểu Uyển của ta đều phải chết.” Minh Vĩ thản nhiên nhận xét tất cả mọi thứ như một cái gì đó vô cùng đương nhiên, hoàn toàn không có dáng vẻ nhận ra mình là người làm sai.
Minh Vĩ dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu tiểu Uyển muốn thành thân với Lương Vĩ, vậy thì ta phải giúp đỡ nàng, nhưng ta lại thấy thật khó chịu nếu tiểu Uyển thành thân với người khác, nên ta đã chiếm lấy thân xác của Lương Vĩ.
Nhưng kẻ gả tới không phải tiểu Uyển mà là người, công chúa điện hạ, nên thần đã giết chết người, sau đó huỷ thi thể của người.”
“Những kẻ khiến tiểu Uyển không vui đều phải chết.
Những kẻ dám chia cắt ta và tiểu Uyển đều phải chết.” Cuối cùng, để kết thúc buổi nói chuyện đậm mùi thái này, Minh Vĩ đã chốt hạ một câu xanh rờn như vậy.
Làm như tiểu Uyển của gã là thần thánh không bằng ấy! Tuế Lộ rất muốn đánh chết gã.
Vì lý do cá nhân ngu xuẩn để giết một người? Tên này đúng là thần kinh mà.
“Vậy tại sao ngươi lại muốn giết Uông Vi?” Tuế Lộ không quan tâm lắm đến mấy mối quan hệ rắc rối mà gã nói đến, đây mới là vấn đề khiến cô để tâm.
“Tại vì tiểu Uyển của ta nói, cả thế giới này không thích nàng, phụ hoàng chán ghét nàng, nên nàng muốn trở thành người được yêu quý như Tuế Vi công chúa.” Minh Vĩ thản nhiên đáp: “Thế nên, ta đã hoàn thành nguyện ước của nàng, khi nàng quay về, thấy ta làm nhiều điều cho nàng như vậy, nàng nhất định sẽ yêu ta nhiều hơn.”
Có cái rắm ấy! Tuế Lộ rất muốn đánh cho tên điên này tỉnh ngủ.
Mi chơi thái như thế, cho dù là một kẻ ác lâu năm như ta nhìn thấy còn muốn đánh ngươi chứ đừng nói đến người trong lòng của ngươi! Ta đảm bảo, nếu người tên tiểu Uyển kia sống lại, việc đầu tiên nàng làm chính là rời khỏi ngươi!
Tuế Lộ rất muốn dùng những lời này đả thông tư tưởng của Minh Vĩ, nhưng nhận thấy tên này hết thuốc chữa rồi, tốt nhất là nên từ bỏ sớm sớm thôi.
“Ý nghĩ của ngươi rất hay.
Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết một bí mật, ta đã gặp tiểu Uyển của ngươi, nàng nói nàng hận ngươi, nên ta sẽ thay nàng trút giận cho ngươi.” Tuế Lộ nhắm mắt nói bừa, sau đó chẳng đợi ba người một ma còn lại ở hiện trường kịp lên tiếng, cô đã lao vào đánh cho Minh Vĩ bầm dập.
Cho ngươi ăn nói linh tinh này!
Cho ngươi đam mê mượn xác hoàn hồn này!
Cho ngươi dám chơi bậy làm nhiệm vụ của ta trở nên rắc rối hơn này!
Tên điên, tỉnh ngủ đi, bây giờ là thời đại khoa học phát triển, mê tín dị đoan là bị bắt!
Hôm nay ta sẽ đánh đến khi nào ngươi tỉnh táo lại thì thôi!
Tuế Lộ ra tay rất tàn nhẫn.
Ban đầu Minh Vĩ muốn chống cự nhưng gã nhanh chóng nhận ra, Tuế Lộ không chỉ có thể đả thương thân thể gã mà theo từng cú đánh của cô, linh hồn của gã đang dần bị kéo ra khỏi thân thể Lương Vĩ.
Minh Vĩ tái mặt, gã muốn tránh thoát, nhưng dường như có thứ gì đó đã ngăn cản bước chân của gã, buộc gã phải đứng một chỗ, không thể nhúc nhích, mặc cho Tuế Lộ càng đánh càng hăng.
Như một lẽ thường tình, người trong cuộc đang đánh nhau đến long trời lở đất, người ngoài cuộc cũng chẳng rảnh rỗi là bao.
Đám người Tạ Liệt đang cắn hạt dưa, ngồi bình luận về vụ quần ẩu của Tuế Lộ như những bình luận viên chuyên nghiệp.
“Tiểu ma nữ nhà cậu thật sự rất bạo lực đấy.” Âu Phong tặc lưỡi cho đánh giá, sau đó chẳng biết lấy từ đâu ra một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa cảm thán: “Nếu như tôi có một tiểu ma nữ xinh đẹp như vậy, tôi nhất định sẽ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chứ không để tiểu ma nữ của tôi động tay động chân bạo lực như vậy đâu.”
“Cậu không có và sẽ không bao giờ có.” Tạ Liệt lạnh nhạt liếc anh ta một cái.
Dám đứng trước mặt hắn bình luận về Tuế Lộ, coi hắn là không khí chắc?
“Chậc, tôi nói là nếu thôi.
Cậu có biết đùa là gì không hả?” Âu Phong trợn mắt liếc Tạ Liệt: “Lúc trước cậu còn biết nói đùa, giờ thì...!đúng là thay đổi một trăm tám mươi độ.”
Tạ Liệt không phản bác, im lặng ngồi một chỗ xem Tuế Lộ đại phát thần uy, vẻ mặt thản nhiên giống như đã tiếp nhận lời nói của Âu Phong.
Thấy người bạn thân ai nấy lo của mình bày ra vẻ mặt như vậy, Âu Phong chẳng biết nói gì hơn.
Người trong cuộc đã u mê đến mức này, anh ta còn nói gì được nữa đây? Thôi thì cứ xem đánh nhau đi.
Trong khi đám Âu Phong đang bận xem đánh nhau cận cảnh, Tuế Lộ đã đánh Minh Vĩ nằm rạp xuống đất, đầu cũng không nhấc lên nổi.
Nhìn gã chật vật như vậy, hiếm hoi lắm trong lòng Tuế Lộ mới sinh ra một chút thương cảm mà dừng tay, không cho gã hồn bay phách lạc.
Tuế Lộ quý phái thanh lịch phất ống tay áo rộng thùng thình của mình, từ tốn ngồi xổm xuống trước mặt gã: “Ta chưa nói với ngươi thì phải, ta là công chúa điện hạ, là một oán hồn, ta đủ sức để giết chết ngươi.”
Ánh mắt Minh Vĩ tan rã, gã nhìn Tuế Lộ nhưng trong miệng lại lẩm bẩm một cái tên khác: “Tiểu Uyển...”
“Chậc, si tình thật đấy, sắp chết rồi mà vẫn nghĩ đến người trong mộng, ta có nên vỗ tay khen ngợi tấm long chung thuỷ của ngươi không?” Tuế Lộ nghiêng đầu nhìn gã, mái tóc đen dài rơi xuống, nhẹ nhàng phất qua tầm mắt của Minh Vĩ.
Gã không để ý đến lời nói của Tuế Lộ mà vẫn lẩm bẩm không ngừng: “Tiểu Uyển, tiểu Uyển, ta nhớ nàng...”
Vừa nói, Minh Vĩ vừa vươn tay về phía Tuế Lộ, Tuế Lộ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Tạ Liệt ở đằng sau đã lao lên, đạp một phát thật mạnh lên người Minh Vĩ, khiến gã bất tỉnh nhân sự luôn.
Đúng lúc này, một hồn ma một bộ cung trang màu trắng xuất hiện bên cạnh Tuế Lộ.
Hồn ma kia có ngoại hình rất giống Tuế Lộ nhưng cách ăn mặc lại khác nhau hoàn toàn.
Nếu Tuế Lộ mặc hồng y đỏ lửa, phía trên thêu phượng hoàng thì hồn ma kia lại mặc một bộ cung trang màu trắng đơn giản, nhìn vừa thanh lịch vừa trang nhã.
Hồn ma này không ai khác chính là nguyên chủ.
Nàng đau khổ nhìn Minh Vĩ nằm lẳng lặng trên mặt đất, dường như nàng rất muốn đến bên cạnh gã, nhưng có thứ gì đó đang ngăn nàng lại.
Lúc này, Âu Phong đang cực kỳ bất ngờ, đến hạt dưa cũng không buồn cắn nữa, ngu người nhìn chằm chằm hồn ma kia.
Có...! có hai linh hồn giống nhau như đúc? Tuy dạng năng lượng khác nhau, nhưng anh ta có thể nhìn ra được hai linh hồn này xuất phát từ cùng một thân thể?
Cái này...!là hiện tượng thần kỳ gì vậy...