“Đúng vậy, công chúa điện hạ, chính thần đã giết người và Tuế Vi điện hạ.” Vẻ mặt Minh Vĩ tự hào dào dạt nhìn chằm chằm Tuế Lộ: “Còn về phần hiện tại điện hạ Tuế Vi đang ở đâu...!không phải công chúa điện hạ đã nhìn thấy rồi sao.”
Nói đoạn, Minh Vĩ bước sang bên cạnh một bước, để Tuế Lộ và những người còn lại nhìn thấy rõ thiếu nữ đang nằm trên giường băng.
“Tuế Vi điện hạ đang ở đây.” Vẻ mặt Minh Vĩ dịu dàng, gã chỉ cho mọi người nhìn thiếu nữ kia đúng một phút không hơn không kém, sau đó tiến lên, dùng tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc kia: “Người đừng nhìn như vậy, điện hạ Tuế Vi sợ thì làm sao bây giờ.”
Giọng nói của gã dịu dàng giống như người nằm kia là tình nhân của gã vậy.
Nếu không phải trước đó gã chính miệng thừa nhận gã là người giết nữ chủ thì có lẽ Tuế Lộ sẽ tin người nằm kia là tình nhân của gã thật.
Tuế Lộ mặt không đổi sắc tránh thoát khỏi tay của Tạ Liệt, lặng nhìn Minh Vĩ và nữ chủ một lát sau đó nói: “Ngươi muốn hồi sinh tiểu Uyển của ngươi? Vậy nên ngươi giết Tuế Vi, rồi lấy thân xác cô ta làm vật chứa cho linh hồn của tiểu Uyển kia?”
“Công chúa điện hạ nhận ra rồi sao?” Minh Vĩ không ngẩng đầu lên, giọng điệu lạnh nhạt lại thờ ơ.
“Nếu ngươi giết Tuế Vi vì lí do đó, thì lí do ngươi giết ta là gì?” Lúc nói đến vế thứ hai, giọng điệu Tuế Lộ hơi ngập ngừng một chút.
Người bị giết rõ ràng là nguyên chủ, thế mà bây giờ cô phải nói như thể người bị giết là mình.
Cái xúc cảm muốn đánh người này đang bùng lên mãnh liệt hơn cả lúc bị ép gọi Uông Vi là Tuế Vi.
Nếu như không phải bị tên thần kinh này ép, cũng như phải lấy cho bằng được thông tin quan trọng thì cô đã đánh gã đến mức mẹ gã cũng không nhận ra rồi.
“Lí do gì à?” Minh Vĩ cười nhẹ, giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ: “Chỉ là thần muốn giết cômg chúa mà thôi.
Tại vì công chúa rất giống tiểu Uyển, thần lại không thích bất kỳ ai có khuôn mặt giống tiểu Uyển, tiểu Uyển của thần là độc nhất vô nhị, bất kỳ kẻ nào giống nàng đều phải chết.”
Tuế Lộ muốn đánh chết gã.
Cái gì mà độc nhất vô nhị, cái gì mà kẻ nào giống nàng ấy đều phải chết, mấy thứ đó là lời một kẻ bình thường có thể nói ra ư?
Tuế Lộ chắc chắn, tên Minh Vĩ này điên rồi, còn là loại bệnh nhân điên loạn từ chối trị liệu nữa chứ!
“Ngươi đúng là rất yêu thiếu nữ tên tiểu Uyển kia.
Nhưng chưa chắc nàng đã yêu ngươi.” Tuế Lộ đâm cho Minh Vĩ một dao.
Quả nhiên, lúc trước tên này rất dịu dàng thiết tha, nhưng khi nghe người khác nhắc đến việc tiểu Uyển không yêu gã, Minh Vĩ lập tức phát điên.
Lực tay của gã tăng lên, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của Uông Vi hiện lên một màu đỏ ửng chói mắt.
Nhận ra mình đã làm hỏng khuôn mặt của Uông Vi, Minh Vĩ hốt hoảng buông tay, gã xoa nhẹ lên gò má mịn màng của cô gái, dịu giọng xin lỗi: “Tiểu Uyển, ta xin lỗi nàng, nàng đừng giận ta, ta chỉ tức giận thôi, có đau không? Đừng sợ ta nhé, ta sẽ bồi thường cho nàng sau.
Bây giờ ta phải giải quyết những kẻ dám xúc phạm nàng và tình yêu của nàng giành cho ta, đợi ta một chút nha, nàng đợi ta nhé.”
Nói xong, gã đứng lên, ánh mắt lạnh lùng đảo qua người Tuế Lộ: “Công chúa điện hạ, có vẻ người không biết được vị trí của bản thân mình ở đâu thì phải? Người có cần thần giúp người nhớ lại không?”
“Vị trí của ta?” Tuế Lộ làm lơ ánh mắt như muốn xé nát linh hồn cô của Minh Vĩ, thản nhiên nói: “Ta cảm thấy vị trí của ta chính là vị trí trên vạn người, ngươi có cảm thấy vậy không? Hơn nữa, ta cũng không cần ngươi nhắc nhở ta, ta là một người có sự tự giác ngộ rất cao.”
“Công chúa điện hạ đúng là kiêu ngạo, ngang ngược, không nói lý.” Minh Vĩ cười nhẹ, gương mặt vẫn ánh lên nét dịu dàng, ấm áp nhưng đáy mắt vẫn không lưu lại chút độ ấm nào, lạnh lùng như muốn kết băng.
“Cảm ơn, ta cũng cảm thấy ta kiêu ngạo, ngang ngược không nói lý.
Nhưng mà ta có tiền đề để ngang ngược đó, ngươi có thể làm gì được ta?” Đối với lời phê phán của Minh Vĩ, Tuế Lộ làm ra vẻ rất tự nhiên thoải mái tiếp nhận.
Nói cô kiêu ngạo, ngang ngược vô lý? Cảm ơn, nhận xét đúng rồi đấy, từ trước đến nay, cô đã quen sống ngang ngược rồi, có sửa cũng sửa không nổi.
“Người...”
Nhận thấy Minh Vĩ muốn nói gì đó, Tuế Lộ bỗng nhiên cắt ngang, cô chỉ tay vào chiếc giường băng, giọng điệu tràn ngập sự thắc mắc: “Ngươi vẫn chưa thể gọi được hồn của tiểu Uyển gì đó quay về đúng không? Ngươi có cần ta giúp đỡ một chút không?”
Sắc mặt Minh Vĩ lập tức đen lại.
“Đừng chạm vào nàng.” Minh Vĩ lạnh lùng cảnh cáo Tuế Lộ.
Nhưng Tuế Lộ vẫn thản nhiên nhìn gã, hai giây sau, cô bỗng nhiên bày ra vẻ mặt sợ hãi: “Ôi trời, thật xin lỗi nha, ta lỡ lời, ta quên mất ngươi là kẻ vô năng, đến cả người mình yêu cũng không thể bảo vệ nổi.
Nếu ta là ngươi, ta sẽ bảo vệ tiểu Uyển, không để nàng phải dùng thân thể của kẻ khác mà sống.
Hơn nữa ta cũng sẽ không giống như ngươi, chỉ có thể ngồi đây chờ đợi linh hồn nàng quay về.”
Dừng một chút, Tuế Lộ lại bày ra vẻ mặt thương cảm: “Ôi, chuyện tình của các người thật là đáng thương, bản thân ta là công chúa điện hạ cũng thương cảm thay.
Ngươi có vẻ không cần ta cứu nàng, nhưng ta có thể để ngươi và nàng đoàn tụ dưới địa ngục đó nha.”
Sắc mặt Minh Vĩ có thể nói là rất rất kém, gã nghiến chặt hai hàm răng, ánh mắt hung tợn trợn trừng nhìn Tuế Lộ: “Người muốm chết sao công chúa điện hạ?”
Đến bây giờ, dù tức giận nhưng gã vẫn gọi Tuế Lộ là công chúa điện hạ, cũng chẳng biết là do gã thật sự tôn trọng cô hay là vì cái gì nữa.
Nhưng suy cho cùng, Tuế Lộ thấy giả tạo cực kỳ.
“Ta chết một lần rồi, nên không thể chết thêm nữa đâu.” Tuế Lộ xua tay, rất hào phóng nói: “Ta tới đây cũng không có yêu cầu gì quá đáng, chỉ cần ngươi that Uông Vi và Lương Vĩ ra là được.
Ngươi giữ thân xác hai người kia nên hẳn là linh hồn bọn họ vẫn chưa siêu thoát được, đúng chứ?”
Nhiệm vụ của cô là khiến thế giới cân bằng, nếu có thêm một phản diện thái như Minh Vĩ thì khả năng cao là nam nữ chủ đang gặp nguy.
Một phản diện thái thì còn tạm được, nhưng nếu là hai, nam nữ chủ chết chắc rồi.
Đến lúc đấy, cô lại phải đóng vai trò như người cứu vớt thế giới rồi! Làm người tốt thật mệt mỏi mà!