Editor: Trầm Âm
Vì cái gì lại đối xử với cô như vậy?
Vì cái gì lại muốn làm như vậy?
Vì cái gì?
Đến chết nguyên chủ cũng muốn hỏi câu hỏi này.
Lúc này đây, Minh Ca tính toán sẽ không để cho Nghiêm Tiêu có thể giống như một đời trước của nguyên chủ, làm xong chuyện xấu liền quay người ôm hôn một người phụ nữ khác!
Sau khi Minh Ca nói xong, sắc mặt của Nghiêm Tiêu trắng bệch. Môi hắn động đậy, sau một lúc lâu mới nhớ ra là bản thân phải cho cô thấy được tấm lòng của mình. Chỉ là hắn còn chưa kịp mở miệng, Minh Ca đã giành trước một bước, tiếp tục nói, “Anh không cần tiếp tục nói rằng anh không ngại. Nghiêm gia của anh ba đời độc đinh. Tôi cũng biết ba mẹ, ông bà của anh đều mong có một đứa chắt trai. Anh xác định bản thân có thể thu phục được người thân để cùng tôi kết hôn hay sao? Anh xác định sau khi kết hôn cùng với tôi thì sẽ không ly hôn sao? Tiêu ca ca, anh xác định người nhà của anh có thể chấp nhận tôi hay sao?”
Minh Ca liên tiếp hỏi lại, hoàn toàn lấp kín miệng Nghiêm Tiêu.
Mặt hắn trắng bệch, biểu tình giãy giụa, quỳ một gối xuống đất. Hắn bởi vì những lời này của Minh Ca mà thất thố ngồi quỳ ở trên mặt đất.
Những lời này của Minh Ca được nói bằng tiếng Trung Quốc. Hội trường hội học sinh đứng ở một bên mơ mơ màng màng, mọi người vây xem càng không hiểu. Những người này thấy vẻ mặt của người đàn ông uể oải, rõ ràng không thể tiếp tục cầu hôn, tức khắc liền tiếc nuối tản ra. Mọi người đều bàn luận, không biết người phụ nữ đã nói cái gì mà người đàn ông lại không tiếp tục cầu hôn.
“Đứa bé kia là của anh sao?”
“Anh cảm thấy như thế nào?” Minh Ca vẫn mỉm cười như cũ. Nụ cười trên mặt cô vẫn ấm áp như vậy, tươi đẹp như vậy. Nhưng giờ phút này, Nghiêm Tiêu lại cảm thấy nụ cười của cô giống như đao kiếm đâm vào mắt hắn.
“Xin lỗi, anh đi toilet!” Hắn cơ hồ giống như trốn khỏi tầm mắt của Minh Ca.
“Hai người làm sao vậy? Sao học trưởng lại thế này?” Hội trưởng hội học sinh đứng một bên, lúc này mới có cơ hội xen mồm.
“Không có gì!” Minh Ca cười, giống như không có việc gì, nói, “Hôm nay học trưởng bị tiêu chảy, hắn nhịn không được!”
Thời điểm Nghiêm Tiêu trở về, biểu tình táo bón trên mặt rốt cuộc cũng biến mất, giơ tay nhấc chân cũng khôi phục được phong độ nhất quán nhẹ nhàng.
Ăn cơm xong, Nghiêm Tiêu nói với Minh Ca, “Anh đưa em trở về!”
“Không cần, tôi đã kêu xe taxi!” Từ đầu đến cuối, Minh Ca cũng chưa từng trở mặt với Nghiêm Tiêu, hay là châm chọc mỉa mai. Cô vẫn luôn cười giống như gió xuân. Khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của cô, tựa hồ khiến cho người ta cảm thấy cô là một cô gái chưa từng trái qua bất cứ sóng gió nào, không biết ưu sầu, sống vô tự lự.
“Anh đưa em về!” Nghiêm Tiêu kiên trì.
Minh Ca buông dao nĩa, cô giương mắt nhìn thẳng vào mặt Nghiêm Tiêu.
Rõ ràng trên mặt cô không hề có bất kỳ biểu tình châm chọc nào, khóe miệng hơi nhếch lên, cười điềm tĩnh, trong mắt càng là một mảnh trong trẻo. Nhưng Nghiêm Tiêu lại bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, chột dạ nhớ tới đêm đó hắn nói đưa cô về nhà, sau đó mọi chuyện đã phát sinh.
“Trên đường về em nhớ chú ý một chút!” Cuối cùng hắn cũng thỏa hiệp.
“Cảm ơn Tiêu ca ca đã quan tâm, tôi sẽ cẩn thận.”
Nghiêm Tiêu bất tri bất giác nhớ đến thời điểm lúc nãy hắn mời rượu học đệ, Minh Ca đáp lễ bằng rượu trái cây nhưng cuối cùng cô cũng không uống. Nhớ đến trước kia, trên bàn ăn của Minh Ca luôn chuẩn bị rượu vang đỏ, hiện giờ đến rượu trái cây cô cũng không chạm vào, lại liên hệ với lời này của Minh Ca, Nghiêm Tiêu càng hiểu rõ Minh Ca đang ám chỉ rằng sau đêm hôm đó, cô đã không còn tin tưởng bất luận kẻ nào, cho dù đi nơi nào đều sẽ vô cùng “Cẩn thận”.
Đáy lòng của hắn đè nén hổ thẹn, nói không nên lời. Kỳ thật hắn càng muốn Minh Ca chất vấn hắn, hoặc là khóc lóc đánh hắn một trận, cũng tốt hơn vẻ mặt vân đạm phong khinh như vậy, không buồn không giận!
Xe của Nghiêm Tiêu vẫn luôn đi theo xe taxi của Minh Ca tới dưới lầu nhà cô. Hắn dừng xe ở phía xa, ở dưới ánh đèn đường mông lung, hắn nhìn cô mỉm cười nói hẹn gặp lại với tài xế taxi. Đợi xe taxi đi xa, nụ cười của cô mới thu hồi. Cô đứng dưới ánh đèn đường, trên mặt không hề có ý cười, tựa hồ gió xuân ấm áp đã rời xa cô. Trên người cô giống như khoác một tầng sương mỏng, thanh lãnh làm người ta cảm thấy giống như mùa thu tịch liêu hiu quạnh.
Minh Ca đứng một hồi lâu ở dưới ánh đèn đường. Đến khi Nghiêm Tiêu lấy hết can đảm muốn chạy lại gần cô một lần nữa thì cô lại xoay người, đi từng bước ưu nhã vào trong nhà.
Bóng dáng của cô ở dưới ánh đèn đường kéo thành một đường dài. Thẳng đến khi không còn nhìn thấy nữa, lúc này Nghiêm Tiêu mới duỗi tay che mắt.
Vòng thử vai thứ hai của Minh Ca vẫn thuận lợi như cũ. Lúc này đây, đạo diễn muốn cô diễn cảnh một người Hoa đánh nhau. Võ thuật đã khiến cô có thêm ưu thế. Tuy rằng nhân vật này chỉ có mấy cảnh, nhưng có thể lộ mặt trong một bộ phim điện ảnh của đạo diễn nổi tiếng đối với Minh Ca mà nói, đã là một bước mở đầu rất cao rồi.
Đại khái là võ thuật của Minh Ca thật sự khiến cho đạo diễn có ấn tượng sâu sắc. Hơn nữa, kỹ thuật diễn cùng khả năng ngoại ngữ của cô đều không tồi. Thời điểm quay xong bộ phim điện ảnh này, Minh Ca lại nhận được mấy vai người Hoa, đại bộ phận đều cần phải quay cảnh đánh nhau.
Trong khoảng thời gian ba năm, Minh Ca đã diễn vai quần chúng ở vô số bộ phim điện ảnh. Cảnh người Hoa đánh nhau cũng trở thành hình ảnh của cô. Thậm chí có đôi khi, những đạo diễn làm phim điện ảnh võ thuật sẽ lén tìm đến cô để tham thảo.
Sau khi làm giải phẫu tim, sức khỏe của ba Thời vẫn luôn ổn định. Hiện giờ, ông ấy cũng có một cái công ty của chính mình. Mỗi ngày tinh thần của ông ấy đều sáng láng, so với người trẻ tuổi còn có tinh thần hơn.
Thời điểm Minh Ca chân chính xoay người là vào năm thứ , một đài truyền hình mới thành lập của Trung Quốc làm một chương trình tụ họp minh tinh, chính là tìm những minh tinh không cùng lĩnh vực, sau đó để họ khiêu chiến nhau ở trong chương trình đó, hoặc cùng nhau chơi trò chơi. Minh Ca diễn vai quần chúng ở Pháp cũng không biết chính mình đã có sức ảnh hưởng nhất định ở quốc nội. Đặc biệt, mỗi lần cô lên sân khấu đều là cảnh đánh nhau. Ở trong mắt mọi người, cô đã trở thành người phát ngôn cho những cảnh đánh nhau trong phim điện ảnh.
Người sáng lập của chương trình này liên hệ đến Minh Ca, dò hỏi cô có nguyện ý gia nhập tổ tiết mục này hay không.
Minh Ca tất nhiên sẽ nguyện ý. Cô đã nghiên cứu qua một ít gameshow của các đài truyền hình. Hiện giờ, chương trình hot nhất ở quốc nội chính là những chương trình mời nhiều minh tinh thi đấu với nhau như thế này. Đặc biệt là mấy cái gameshow của các đài truyền hình lúc trước càng ảnh hưởng đến giới nghệ sĩ, khiến cho mọi người cuốn theo chiều gió.
Cô ở nước ngoài ngủ đông ba năm, cho nên thứ mà cô thiếu nhất chính là một cái cơ hội. Hiện giờ lại có cơ hội này, sao cô có thể buông tha!
Vừa xuống máy bay, Minh Ca một mình mang hai cái va ly đã được vô số nam nữ vây quanh.
Vài phóng viên vây quanh Minh Ca, dùng đủ loại ngôn ngữ thăm hỏi cô.
Ở quốc nội, cô có lực ảnh hưởng lớn như vậy sao? Hay là do tổ tiết mục cố ý an bài?
“Tôi cũng là người Trung Quốc, nói ngoại ngữ ở nước ngoài là chuyện bất đắc dĩ. Mọi người vẫn nên dùng tiếng quốc ngữ để thăm hỏi tôi đi, để tôi cảm thụ một chút sự ấm áp của tổ quốc!”
Câu đầu tiên sau khi trở về nước của Minh Ca được lưu truyền ở trên internet trong nháy mắt. Có rất nhiều người Hoa đi ra nước ngoài liền không muốn trở về nước, thậm chí đã dần quên đi tiếng mẹ đẻ, cùng người một nhà nói chuyện đều là nửa tây nửa ta. Lời này của Minh Ca đã chọc trúng điểm nước mắt của rất nhiều người, mọi người bởi vì câu nói này của cô mà trở nên vô cùng hưng phấn.
Thậm chí bởi vì một câu như vậy, Minh Ca vinh dự được lên trang đầu đề của báo giải trí. Bất quá cái này cũng do tổ tiết mục cố tình lăng xê tuyên truyền thêm một chút.
Lúc này, Hạ Lộ đã nhận được một số giải thưởng, chiếm một vị trí nhỏ ở trong giới nghệ sĩ. Nhưng bởi vì mỗi lần Ninh Hữu Tỉ xxx xong đều sẽ vỗ mông chạy lấy người, một chút cũng không cho cô ta biết ý tứ rõ ràng, cho nên cô ta giận dỗi đẩy hết tất cả thông cáo, mang theo bụng bầu chạy ra nước ngoài.
Hết chương .
//