Editor: Trầm Âm
“Trực tiếp bán đi!” Mẹ Thời ngồi ở trước giường bệnh, đối diện với ba Thời, sau một lúc lâu mới nói với Minh Ca, “Năm đó chúng ta còn tính toán để căn hộ này lại cho con, coi như……” Mấy chữ “coi như của hồi môn” còn chưa có nói ra, mẹ Thời đã nghẹn ngào.
Minh Ca tiến lên, ôm mẹ Thời vào trong ngực, xem như an ủi trong yên lặng.
Viện trưởng là một Hoa Kiều đã qua tuổi nửa trăm. Minh Ca tìm ông ấy vài lần. Sau khi gặp mặt, chuyện thứ nhất cô làm chính là viết giấy nợ và đưa hộ chiếu của chính mình, cùng với toàn bộ giấy tờ bất động sản cho viện trưởng. Hơn nữa, cô còn quỳ trên mặt đất, vẻ mặt thành khẩn bảo đảm sẽ trả lại tiền viện phí đúng hạn.
Phương thức đi thẳng vào chủ đề này của Minh Ca phỏng chừng đã khiến cho viện trưởng có chút giật mình. Ông ấy nhìn đồ vật trên tay. Căn hộ mà cô đưa có vị trí ở khu vực phồn hoa của trung tâm thành phố, nếu bán đi để lấy tiền làm giải phẫu thì vẫn còn dư dả, cho nên ông ấy chỉ do dự một chút liền đáp ứng.
Cuộc giải phẫu của cha Thời rất thuận lợi. Mãi cho đến khi cha Thời giải phẫu xong, Minh Ca mới đem việc bản thân sẽ đi làm kiếm tiền nói cho hai người.
Đại khái là cha mẹ Thời không nghĩ rằng Minh Ca sẽ tìm được công việc để kiếm tiền nên cả hai đều vô cùng kinh ngạc, đặc biệt mẹ Thời còn ngẩn người, nức nở nói, “Đứa nhỏ này rốt cuộc cũng hiểu chuyện. Nếu như trước kia con có thể độc lập như vậy, thì làm sao đến nỗi……”
“Mẹ, là con sai rồi, về sau con sẽ không bao giờ như vậy nữa!” Minh Ca cúi đầu nhận sai, vẻ mặt đáng thương động đến tâm của cha mẹ Thời. Nếu không phải bởi vì nguyên chủ một lòng phải gả cho Ninh Hữu Tỉ, hơn nữa còn đem sự nghiệp của chính mình giao cho hắn, ba Thời cũng sẽ không dây dưa lợi ích cùng với Ninh gia!
“Con có thể biết được mình sai thì đã tốt rồi!” Ba Thời nằm ở trên giường. Ngắn ngủn mấy tháng, tóc của ông ấy đã biến thành hoa râm, gương mặt bởi vì mới phẫu thuật mà có chút sưng vù, cũng bởi vậy mà càng hiện rõ sự già nua. Bất quá, sau khi nghe được lời nói của Minh Ca, đáy mắt của ông ấy lại có chút vui mừng. Đợi đến khi mẹ Thời không nói nữa, ông ấy mới chậm rãi nói, “Là chuyện tốt. Chỉ là sắc mặt của con không tốt lắm. Mấy ngày nay, chuyện của công ty cùng chuyện của ba nhất định đã khiến con mệt mỏi. Trước hết con hãy nghỉ ngơi mấy ngày rồi đi làm cũng không muộn!”
Có lẽ là do tình trạng thân thể của chính mình, cho nên cha Thời mới phát hiện sắc mặt của Minh Ca không tốt, tái nhợt không có chút máu, hai cái quầng thâm mắt cực kỳ rõ ràng. Cho nên, ông vừa nhìn liền thấy được Minh Ca gầy hơn một vòng.
Có cha Thời ở bên nhắc nhở như vậy, lúc này mẹ Thời mới quay đầu đánh giá con gái của chính mình. Từ lúc Minh Ca bay qua đây cùng hai người, mẹ Thời liền không cần phải bôn ba ở khắp nơi. Bà chuyên tâm canh giữ ở bên giường bệnh cha Thời, mọi chuyện bên ngoài hết thảy đều giao cho con gái xử lý. Hiện giờ nghĩ lại một hồi, mới phát hiện ra con gái đã bôn ba ở khắp nơi nhiều ngày, tức khắc liền xuất hiện một trận áy náy cùng đau lòng, “Đứa nhỏ này, sao có thể cứ như vậy mà đi làm. Trước hết cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi đã. Thân thể là quan trọng nhất, mẹ và ba cũng sẽ không oán trách con!”
“Con thật sự không có việc gì, công việc này con đã tìm hiểu rõ, rất thích hợp với con, hơn nữa cũng rất thanh nhàn. Sẽ không có việc gì đâu, ba mẹ yên tâm. Ngày sau, gia đình chúng ta sẽ do con chống đỡ, con sẽ không để cho chính mình dễ dàng ngã xuống!” Minh Ca cố ý nhéo nhéo nắm tay, tỏ vẻ như chính mình rất lợi hại, chọc cho cha mẹ Thời cười khẽ, phòng bệnh tức khắc tràn ngập hơi thở ấm áp.
Có lẽ là do Minh Ca tới kịp thời, hai người cũng không có quá nhiều oán trách đối với Minh Ca. Kỳ thật, cho dù hai người oán trách thì người đó cũng sẽ là Ninh Hữu Tỉ - cái người đã lừa con gái của bọn họ, chứ không phải là oán trách Thời Minh Ca!
Cái mà Minh Ca gọi là công việc thanh nhàn, cũng là công việc mau kiếm được tiền, đó chính là “ăn xin”……
Thân là một công chúa, chỉ có thời điểm làm ăn xin, Minh Ca mới nhớ tới việc bản thân đã quên giữ gìn thể diện của công chúa!
Quả nhiên loại đồ vật giống như tiết tháo này càng ngày càng rời xa cô.
Minh Ca dùng mấy ngàn tệ còn lại trong tay để mua một cây đàn tranh chắp vá, một cái ghế con, một bộ quần áo cổ trang. Ở trước cửa học viện nổi tiếng nhất nước Pháp, cô bày các dụng cụ của mình ra, kéo ra kiếp sống bán nghệ của chính mình!
Kỳ thật trước khi có kế hoạch bán nghệ, cô có nằm vùng mấy ngày ở cổng trường để nghiên cứu thời gian học sinh tan học. Hơn nữa, cô còn biết được ở Pháp có một đội gọi là bảo an đường phố có thể đuổi người buôn bán trên vỉa hè!
Minh Ca phát hiện đội bảo an này làm việc theo một thời gian cùng địa điểm cố định. Nếu không để ý đến hai điểm này thì đều sẽ bị đuổi. Hơn nữa, nếu như bày hàng bán thức ăn thì còn cần phải làm giấy chứng nhận an toàn thực phẩm, may mắn cô cũng không bán thức ăn……
Ngày đầu tiên bán nghệ, xung quanh đều là nhóm bác trai bác gái bán đồ ăn vặt, đủ mọi loại da từ người da đen đến người da trắng. Mọi người đều bận rộn, thế nhưng tất cả đều nhìn Minh Ca. Đương nhiên, những học sinh đi ngang qua cũng sẽ tạm dừng một chút. Bọn họ vây xem cũng không phải bởi vì Minh Ca đàn hay, mà bởi vì áo quần Minh Ca mặc trên người là đồ cổ trang Trung Quốc.
Dáng người của nguyên chủ rất đẹp, mặc vào một thân cổ trang kiểu nữ, lại đem tóc búi lên, thật sự có loại cảm giác giống như cung nữ cổ đại từ trong tranh đi ra. Đặc biệt, thời điểm cô ngồi ngay ngắn ở nơi đó gảy đàn tranh, mờ ảo giống như trích tiên đứng ở trong mây, làm cho người khác không tự chủ được mà dừng chân vì cô!
Cho nên mới nói người đẹp vì lụa, chỉ cần có kỹ năng cùng đạo cụ, cộng thêm da mặt dày, mỗi người đều có thể!
Nếu như quanh thân cô có thể mô phỏng một chút đạo cụ tiên khí thì có lẽ càng xuất sắc hơn. Đáng tiếc, xung quanh cô toàn là mùi khói bếp, cùng với những tiếng thét to đủ loại ngôn ngữ của nhóm bác trai bác gái bán thức ăn……
Đã rất lâu rồi Minh Ca không chạm vào đàn tranh. Ngay từ đầu thật sự mắc rất nhiều lỗi sai, bất quá da mặt của cô dày, cho dù đàn sai thì cô cũng bình tĩnh như vậy. Thật ra kỹ năng đánh đàn của cô cũng không tồi, chỉ là cô đang ở Pháp, có thể mua được một cây đàn tranh cũ kỹ này cũng không dễ dàng gì, gảy được như vậy cũng phải tạm chấp nhận.
Ngày đầu tiên ăn xin, Minh Ca được một đống cô bác bán đồ ăn vặt vây xem!
Ngày hôm sau, Minh Ca lại được một đống học sinh vừa ăn vặt vừa vây xem!
Ngày thứ ba, rốt cuộc Minh Ca cũng kiếm được tệ, là do một tiểu tử da trắng vẻ mặt đáng khinh đưa cho. Hắn ta dùng ngôn ngữ Trung Quốc sứt sẹo hỏi cô một đêm bao nhiêu tiền. Mẹ nó, đại khái là gia hỏa này đã tra qua tư liệu, biết đàn tranh là một loại nhạc cụ của Trung Quốc, hắn mới đoán cô là người Trung Quốc, cho nên mới có thể dùng ngôn ngữ này nói chuyện với cô.
Minh Ca trực tiếp làm lơ, không coi ai ra gì, tiếp tục gảy đàn!
Ngày thứ tư, đột nhiên có rất nhiều gương mặt Châu Á hướng camera về phía Minh Ca, thuận tiện nghị luận sôi nổi. Mọi người đều suy đoán mục đích của Minh Ca, không biết đây có phải là một loại thủ đoạn tuyên truyền của công ty game hay không?
Ngày thứ năm, Minh Ca dứt khoát để một cái rương ở dưới đất, sử dụng cả tiếng Pháp và tiếng Trung viết lên một câu: Hiện tại, tôi có nhu cầu cấp bách cần đến tiền. Nếu như mọi người thích nghe, làm ơn hãy cho tôi một ít tiền!
Cũng không biết là cái gì ảnh hưởng đến đám đông. Ngày hôm nay, bốn phía xung quanh Minh Ca đột nhiên có rất nhiều học sinh, cả trai lẫn gái vây xem. Đồng thời, bọn họ đều sẽ ném tiền vào trong rương.
Minh Ca cũng không biết ảnh chụp của chính mình đã được đăng lên trang web của trường học. Hơn nữa, bởi vì ảnh chụp của cô thật sự mang tiên khí mười phần, gương mặt lại là tiêu chuẩn của mỹ nhân phương Đông, cho nên đã khiến học sinh trong trường nổi lên sự tò mò.
Hơn nữa, mỗi lần có người hỏi cô, cô đều làm lơ, mọi người tự giác cho rằng cô là người câm. Lại bởi vì cô viết là bản thân có nhu cầu cấp bách cần đến tiền, lập tức liền có người tự bổ não về thân thế bi thảm của cô…… Ảnh chụp của Minh Ca nhanh chóng nhấc lên một luồng gió nóng ở trên mạng. Thậm chí phong cách cổ trang này còn khiến cho cô lộ mặt ở trang đầu tin tức giải trí.
Hết chương .
//