Lúc mọi người lấy lại tinh thần thì đã nhìn thấy tiểu cô nương y phục màu tím sữa đang đứng ở giữa sảnh viện.
Hoàng hậu nương nương không khỏi có chút cao hứng.
" Nữ nhi bảo bối của bà là viên ngọc sáng lóa như thế kia chính bà cũng là bị nhan sắc của con bé mê hoặc. Hình như dạo này bà còn phát hiện ra nữ nhi bảo bối của bà còn hiểu chuyện hơn và khả ái hơn rất nhiều nha! Thật làm người ta yêu thích không thôi!!! "
Hoàng Hậu cất tiếng nói dịu dàng.
- Khuê nhi bình thân! Con mau lên đây ngồi, đứng lâu không tốt!
Hoàng Quý Phi nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt. Bà để ý đến từ lúc Tiểu Khuê bước vào cô ta luôn nhìn với cái vẻ chỉ hận không chỉnh chết bảo bảo của bà!
Càng nhìn bà càng nhíu mày khó chịu. Bà cảm nhận rằng cô ta rất ghét tiểu bảo bảo của bà.
Bà dám chắc chắn rằng bà nhìn người không bao giờ sai. Bây giờ thì bà đã biết tại sao Hoàng Hậu lại có sát ý như vậy với cô nương kia.
Tề Minh Khuê bước đến chỗ ngồi của mình. Cô cảm thấy thật sự rất là hạnh phúc.
Ghế ngồi được trải thảm lông mềm mại và ấm áp. Tất cả chén, đĩa trêи bàn đều làm cách tinh vi, rất đẹp mắt.
Hoàng Quý Phi bây giờ thu lại tầm nhìn đưa mắt về phía Tề Minh Khuê. Bà đau lòng thốt ra.
- Khuê nhi! Dạo này con gầy đi rồi. Ta có làm điểm tâm hoa sen mà con thích nhất, tý nữa mang sang cho con?
- Hoàng Quý Phi người vất vả rồi! Khuê nhi không gầy ah người nên chăm sóc mình tốt hơn dạo này bận việc ta vẫn là chưa đi thăm người là lỗi của ta.
Hoàng Hậu nương nương lúc này có chút giận dỗi.
- Muội muội đây là quên rằng ta cũng rất thích điểm tâm của muội làm? Đúng thật là chỉ biết nhớ đến bảo bảo còn cho ta ra rìa rồi!
Hoàng Quý Phi mỉm cười dịu dàng.
- Nào có nha! Muội cũng đâu có nói không mang cho tỷ. Không cần tranh giành với hài tử.
Họ vẫn luôn vui vẻ như vậy. Trong kí ức của nguyên chủ Hoàng Quý Phi và Hoàng Hậu nương nương là bạn chơi từ bé cực kì thân thiết.
Thực ra mà nói thì Hoàng Quý Phi ở nhà mẹ đẻ cũng chỉ được coi là công cụ vào cung để mang lại vinh quang cho gia tộc mà thôi.
Chứ thực chất thì bà không có tự nguyện muốn gả! Nhưng biết sao giờ đấy là số phận cũng là trách nhiệm của bà khi sinh ra ở trong gia tộc đấy!
Sức khỏe của Hoàng Quý Phi luôn không được tốt nên thường đi ra biệt viện ở vùng ngoại ô để chữa bệnh.
Vào thời gian tháng trước người cũng không có ở trong cung nên cũng không biết chuyện của Tề Minh Khuê.
Bà vừa mới quay về vào hôm trước nhưng do số việc cần làm nên cô chưa có qua thăm bà được!
Ba người ở trêи nói chuyện đến vui vẻ làm bầu không khí cũng bớt đi phần nào sự căng thẳng, giả tạo.
Nhưng có người đang cực kỳ không vui. Cô ta bấm chặt ngón tay vào lòng bàn tay đến chảy máu.
Rõ ràng cô ta đang là sự nổi bật của bữa tiệc nhưng từ khi Tề Minh Khuê bước vào thì cô đã dần phai nhòa như không hề tồn tại.
Khuôn mặt cô ta lúc này xấu xí đến vặn vẹo.
Tề Minh Khuê ngồi trêи vẫn luôn chú ý về phía Bạch Nguyệt khi nhìn thấy khuôn mặt khó chịu thế này của cô ta cô lại hả dạ làm sao!
Giọng nói trong trẻo như chuông bạc của thiếu nữ vang lên thật dễ nghe.
- Ah. Lúc nãy ta có nghe nói cô cô ( mẹ của Tề Minh Triết ) dẫn đi cùng cô nương đến tham dự yến tiệc! Có phải hay không là đã tìm được mối hôn phối cho biểu ca? Nhân tiện có mẫu hậu ở đây chính là để người làm chủ cho đi!
Hoàng hậu sao có thể không nhìn ra giọng điệu vui đùa của con gái mình chứ! Bà đưa ánh mắt trìu mến nhìn cô như muốn bảo.
" Tiểu nha đầu tinh nghịch! Mẫu hậu chơi với con! "
Bạch Nguyệt nghe nhắc đến mình thì vội ngẩng mặt lên. Gương mặt lúc này của cô ta có chút phiếm hồng.
Nếu nói thật thì cô thấy cô ta cũng chỉ có nhan sắc gọi là thanh tú mà thôi. Để đo ra thì có mà đến nha hoàn A Lan của cô vẫn còn xinh hơn vài phần.
Đúng là có hào quang của nhân vật chính bên cái gì cũng có thể thành mà!
Hay là nên nói " Người tình trong mắt hóa Tây Thi! "
Bạch Nguyệt cất lên giọng nói có thể cho là dễ nghe nhưng lúc này nói chuyện với cô lại ẩn chứa sự sợ hãi, ủy khuất ở đó.
Tề Minh Khuê thật muốn đập bàn, vỗ tay thật to.
" Xuất sắc! Cô ta lật mặt thật giỏi! Muốn diễn Bạch liên hoa ta diễn với cô đến cùng!!! "