Edit: Ochibi
Bởi vì tìm được Tiên Tảo Tảo rồi, nên chuyện trước tiên Mộc Phong làm là báo cho Lệ Đình, thứ hai mới là giáo dục cô gái nhỏ phải cẩn thận phòng bị.
Kết quả, Mộc Phong giải quyết xong chuyện thứ nhất, khi giương mắt qua nhìn Tiên Tảo Tảo, cô gái nhỏ mềm mại đáng yêu dường như rất sợ hãi.
Vậy mà khẽ cười cười kéo lớn khoảng cách giữa hai người.
Mộc Phong cảm thấy buồn cười, nhát gan như vậy nơi nào dọa được đây, hắn còn chưa làm cái gì, đã bị dọa mất rồi.
“Tìm không thấy đường đi rất đáng sợ phải không?” Hắn tận lực mềm nhẹ giọng hỏi.
Đáng tiếc hắn quen luôn xụ mặt, nỗ lực cười vẫn như cũ rất nghiêm túc.
Cũng may Tiên Tảo Tảo không sợ hãi, cô chỉ nghĩ tới hành trình tìm toilet gian nan, sau đó vô cùng nghiêm túc gật gật đầu.
“Rất đáng sợ.” Đặc biệt là lúc cô muốn ăn đồ vật lại phải rời đi.
Mắt thấy hai người đạt thành sự đồng thuận, Mộc Phong rất vừa lòng, hắn quyết định tăng liều thuốc lớn một chút: “Nếu là trên đường gặp lại người xấu giống như Trần Cường……”
Liền đánh hắn một trận!
Tiên Tảo Tảo nắm chặt tay nhỏ, tiếp tục gật gật đầu.
“Vạn nhất lại có vấn đề gì……” Mộc Phong kiềm chế bàn tay muốn sờ đầu cô gái nhỏ, ân cần dạy dỗ nói, “Lần trước Trần Cường muốn mời em điếu thuốc, gặp được người như vậy, có phải đáng sợ lắm đúng không?”
Không đáng sợ nha, chỉ cần không trừ phân của cô, cô đánh người rất lợi hại, nhưng cô vừa muốn lắc đầu liền nhìn thấy ánh mắt Mộc Phong.
Sau đó lắc đầu lại lần nữa biến thành gật đầu, “Đáng sợ.”
Tích phân bị trừ, mà còn lãng phí ở trên người cặn bã, thật đúng là rất đáng sợ, Tiên Tảo Tảo run run đầu nhỏ thấp bé.
Mộc Phong:……
Mộc Phong nghĩ thầm còn biết hù dọa thế nào đây, chưa nói gì hết đã sợ run rồi.
Hắn nghiêm túc quan sát Tiên Tảo Tảo, cảm giác Trần Cường lưu lại bóng ma tâm lý cho cô gái nhỏ quá lớn, hắn muốn hòa hoãn nói.
Kết quả liền thấy cô gái nhỏ nhuyễn manh cúi đầu, hai cái búi tròn trên đầu cũng bơ phờ.
A, hình như đã nặng lời, sao chỉnh lại đây?
May mắn di động gọi tới, Mộc Phong nhìn là điện thoại của Boss, hắn thở ra một hơi thật dài, Boss nhanh mang tiểu khả ái này đi đi!
Bằng không hắn thật muốn vỗ vỗ đầu cô gái nhỏ, khắc chế không được an ủi người ta mất.
Khi Tiên Tảo Tảo trở lại phòng mình đã rời đi, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là đối tượng công lược, đối phương ngồi ở cửa sắc mặt âm trầm.
Chỉ là thời điểm nhìn thấy cô ánh mắt sáng lên, sắc mặt âm trầm còn lạnh hơn
Tiên Tảo Tảo sợ sệt dán cửa không dám tiến.
Lệ Đình nhíu mày.
Rõ ràng là hắn chuẩn bị hù dọa vật nhỏ, ai biết chính mình bị dọa ngược lại.
Sau khi biết được tin tức Trần Cường cũng ở trong yến hội, phản ứng đầu tiên của hắn là an nguy của vật nhỏ.
Nếu vật nhỏ lại bị ép thứ gì, hoặc là bị đám nữ nhân tốt kia của Trần Cường khi dễ……
Lệ Đình nghĩ mà sợ đến nỗi đầu ngón tay run, muốn làm thịt người nào đó.
Đặc biệt là Trần Cường, rồi đến những người khác.
Cũng may Mộc Phong tìm được người, bằng không…… Hắn không rõ lắm sẽ đối mặt với vật nhỏ thế nào, sẽ an ủi cô thế nào, lại trả thù đám người Trần Cường kia rồi lại trả thù bản thân như thế nào.
“Lại đây.” Lệ Đình áp xuống lửa giận trong lòng, hắn vẫy vẫy tay hướng Tiên Tảo Tảo, giọng được hắn khắc chế cuối cùng cũng không khiến người cảm thấy lạnh lẽo như vậy.
Sau khi nhận được tích phân Tiên Tảo Tảo ngoan ngoãn đi qua, cảm giác sắc mặt đối tượng công lược rất khó xem.
Trên thực tế Thơ Ngữ Lam muốn nói, trước lúc nhìn thấy Tiên Tảo Tảo, Lệ Đình còn khiến người ta sợ hãi hơn. Làm hại trong lúc nhất thời cô ta không biết hy vọng Tiên Tảo Tảo trở về, hay là không trở lại.
Mắt thấy trên mặt đối tượng công lược tiếp tục thêm khó coi, Tiên Tảo Tảo không rõ sao chọc giận đối phương đành phải rầu rĩ đi qua.
Câu đầu tiên nói chính là: “Em đói bụng.”
Lệ Đình chuẩn bị giáo dục người nghẹn thật mạnh:……
//