Edit: Ochibi
Tiên Tảo Tảo khẽ meo meo thu hồi móng vuốt muốn đánh người, sau đó thật cẩn thận nhìn về phía cánh cửa đem Trần Cường chụp đến trên mặt đất ——
Cửa bị người nhẹ nhàng mở ra, đi vào là một nam nhân mang kính râm, nam nhân thoạt nhìn là gương mặt Châu Á.
Đối phương nhìn thấy Tiên Tảo Tảo đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền cứng đờ lễ phép gật gật đầu, sau đó nhặt Trần Cường hùng hùng hổ hổ từ trên mặt đất lên, đánh gục người rồi xách đi mất.
Cuối cùng còn không quên giúp Tiên Tảo Tảo đóng cửa lại.
Tiên Tảo Tảo ngốc ngốc nhìn một loạt thao tác của đối phương, sau đó nhìn theo người thận trọng kéo người rời đi:……
“Tiểu Nhất, đó là ai thế?” Một người thật khó hiểu!
“Không biết, có điều thời gian nhiệm vụ của bé ngoan sắp hết.” Âm thanh Tiểu Nhất lộ ra ý cười.
“A!” Tiên Tảo Tảo nhảy dựng lên giống như điện giật, toàn bộ tiểu hồ yêu giống nhau lao tới toilet, sau đó rửa rửa móng vuốt, khi ra toilet trong đầu hiện lên nhắc nhở “Đinh, nhiệm vụ hoàn thành”.
Hô ~ Tiên Tảo Tảo cào cào đầu nhỏ.
Mặc kệ, vừa rồi ái ai ai tiến vào đi, tích phân tới tay thì OK!
Trần Cường bị người âm thầm kéo đi, thẳng đến sau khi tiến vào một căn phòng, mới kịch liệt tỉnh lại trong thống khổ.
“Cô ấy rất đáng yêu phải không?” Nam nhân tựa như ác ma có khuôn mặt Âu Mỹ, đôi mắt xanh biếc âm lãnh tựa như rắn gắt gao nhìn chằm chằm hắn, Trần Cường nhịn không được che lại vị trí quan trọng kêu gào lên.
“Đem người nhốt lại,” Nam nhân lạnh giọng vứt bỏ gậy bóng chày trong tay, đứng dậy lau lau tay nhuộm đầy máu, tiếp nhận tư liệu thủ hạ đưa qua.
Nhẹ nhàng lật xem xong, tay hắn đưa ảnh chụp lên môi hôn xuống, ánh mắt bỗng đỏ đậm bất thường: “Tiên Tảo Tảo, tìm được em rồi, nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại.”
Nam nhân mang lên kính râm liền có thủ hạ huấn luyện nghiêm chỉnh đuổi kịp, hắn chuẩn bị tạm thời rời đi, chắc chắn sẽ có thời gian gặp Tiên Tảo Tảo, hắn có rất nhiều kiên nhẫn.
…… Lúc Mộc Phong chạy vội lên cầu thang, lơ đãng nhíu mày.
Từ trong không khí hắn cảm giác được mùi máu tươi, nhưng xoay người lại chỉ thấy bóng dáng đen rời khỏi cửa phòng yến hội lầu một.
Nghĩ đến Tiên Tảo Tảo, Mộc Phong tạm thời buông tha sự việc nhỏ xen giữa này, ngược lại theo định vị điện thoại Tiên Tảo Tảo đuổi tới.
Trong phòng lầu hai.
Tiên Tảo Tảo bắt được tích phân liền vô cùng muốn mở cửa phòng đi ra ngoài, đáng tiếc cửa phòng lại bị người bên ngoài đẩy ra lần nữa.
“Tiểu Nhất ngươi nói xem lần này là ai?” Tiên Tảo Tảo chậm rãi nghiêng đầu, đôi mắt nước suối thanh triệt nhìn chăm chú không ngừng cửa phòng bị đẩy ra, bẻ bẻ móng vuốt nhỏ.
Kỳ thật một vài tỷ tỷ trong tộc hồ yêu đã dạy cô như thế nào “giúp người”, chẳng hạn như một lần và mãi mãi lôi người ra khỏi vũng bùn sai lầm.
Vừa rồi cô còn muốn sử dụng với Trần Cường, đáng tiếc không có cơ hội.
Hiện tại, hãy cho cô một cơ hội đi!
Lại đáng tiếc trời cao không đứng về phía Tiên Tảo Tảo, bởi vì người đẩy cửa đi vào không phải Trần Cường, mà là một người quen khác ——
Vẻ mặt Mộc Phong cảnh giác đẩy cửa ra, lúc nhìn thấy Tiên Tảo Tảo vẫn vẹn toàn nháy mắt trộm nhẹ nhõm.
Quỷ mới biết lúc hắn hay tin Trần Cường cũng tới yến hội, quả thực bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Ai cũng biết Trần Cường thích nhất mỹ nhân, bên người Tiên Tảo Tảo không ai bảo vệ, quả thực đúng là đưa đến thịt chín nóng đến miệng sói.
Lúc Boss thông báo cho hắn, hắn cảm giác được lo lắng đều tràn hết khỏi microphone, nếu không phải ngồi xe lăn nên không tiện, Mộc Phong nghi ngờ Boss sẽ tự mình ra trận.
A, tình yêu làm người ta không bình thường mà, Boss cũng không thể ngoại lệ.
Mà trong nháy mắt thấy rõ người đến là Mộc Phong, Tiên Tảo Tảo thu hồi móng vuốt biến thành kiều hoa, ngoan ngoãn che dấu nói: “Mộc Phong ca ca, anh tới rồi!”
“Khụ khụ.” Mộc Phong bất động thanh sắc quét mắt bốn phía, phát hiện không còn nguy hiểm nào, liền chuyển ánh mắt đến Tiên Tảo Tảo ngây thơ, hắn nghĩ nghĩ tìm từ, quyết định chấp hành nhiệm vụ hù doạ Tiên Tảo Tảo của Boss.
Tiên Tảo Tảo khẽ meo meo lui một bước, cảm giác ánh mắt trợ lý Mộc Phong không đúng lắm nha!
//