Edit: Ochibi
Vì một mình đi toilet, Tiên Tảo Tảo làm nũng bán manh còn có vuốt mông ngựa…… Chiêu nào có thể sử dụng đều dùng hết, lúc này mới thuyết phục được đối tượng công lược để cô tự mình đi.
Chỉ là di chứng cũng có chút mãnh liệt, ví như ánh mắt Lệ Đình nheo lại nhìn cô không ngừng cân nhắc, Lệ lão kia sắc mặt như khổ qua, còn có Thơ Ngữ Lam kia hận muốn nhào lên tới nghiến răng.
Đáng tiếc trong mắt Tiên Tảo Tảo, những thứ đó so với tích phân…… Bỏ đi, coi như cô không thấy được ánh mắt của đối tượng công lược.
Chỉ là trước khi rời đi, Tiên Tảo Tảo nghĩ nghĩ, vẫn là chậm rãi đi đến chỗ đối tượng công lược.
“Nghĩ thông suốt rồi, muốn người dẫn đi hay không?” Ngón tay Lệ Đình thon dài như ngọc thưởng thức bình giữ ấm hồ ly màu trắng, giọng điệu trước sau như một vô tư lự.
Hắn ngồi giữa ánh sáng và bóng tối, nhìn đôi mắt Tiên Tảo Tảo ngấn nước, âm thanh lười biếng lộ ra vui sướng chính hắn cũng chưa chú ý tới.
Sự thật chứng minh Lệ thiếu tự mình đa tình, Tiên Tảo Tảo chỉ là đem bảo bối bình giữ ấm Bội Kỳ giao cho hắn, sau đó vui vẻ một mình ra cửa.
Quả thực giống như tiểu bằng hữu đi học, muốn đi làm tác nghiệp gì đó.
Lệ Đình nghiêm mặt nhìn theo tiểu bằng hữu đi học, thẳng đến khi bóng dáng Tiên Tảo Tảo hoàn toàn biến mất ở cửa, sau đó liền lạnh xuống.
Hắn luôn luôn lạnh mặt, chỉ là thời điểm có Tiên Tảo Tảo sẽ hòa hoãn chút, hiện tại không có Tiên Tảo Tảo, đôi mắc sắc khói bụi của nam nhân liền khôi phục xa cách như cũ.
Đại khái khí người sống chớ tới gần của Lệ Đình quá mạnh, Thơ Ngữ Lam chú ý tới Lệ lão ngồi gần Lệ Đình cũng dịch ra bên ngoài vài lần.
Trao đổi kế tiếp, Lệ Đình ôm bình giữ ấm tiểu trư hồng nhạt, thất thần nghe chuyện hợp tác với Thơ gia, thỉnh thoảng nâng hai mắt xem đồng hồ.
Chỉ là không nhìn nữa, hắn liền quắt tay gọi Mộc Phong, lúc này khoảng cách Tiên Tảo Tảo rời đi mới hai phút.
Mộc Phong khom lưng tiến lên: “Boss?”
Lệ Đình nhìn hướng cửa, âm thanh rất ổn bàn giao, Mộc Phong nghe xong chủ ý của hắn, vẫn ngây ngốc không nói chuyện.
Lệ Đình ngước mắt, thì thấy Mộc Phong ngốc ngốc, ánh mắt nhìn hắn cũng thay đổi.
“Làm theo những gì ta nói.” Hắn nói.
Mộc Phong cứng đờ gật đầu:…… Rất tốt, thao tác của Boss hắn thậm chí cũng không nghĩ được.
…… Tự biên tự diễn hù doạ cô gái nhỏ sớm trở về một chút gì đó, Boss phúc hắc lên quả nhiên rất xấu nha.
Có điều nghĩ lại cũng đúng, Boss để ý Tiên tiểu thư, mà Tiên tiểu thư lại là cái thể chất trêu chọc người xấu.
Mộc Phong nhớ rõ lúc Tiên Tảo Tảo xuất hiện, chính là bị trói đến trước mặt Boss, hơn nữa trong tòa biệt thự này rất nhiều người muốn gả cho Boss, cũng có không ít người là kẻ thù của Boss.
Huống chi…… Boss nói Tiên tiểu thư là cái đồ tham ăn.
Trong đầu Mộc Phong hiện ra bản đồ biệt thự lớn cỡ cung điện thì phát hiện, trên đường đến toilet còn không phải là một đống đồ ăn sao?
Nếu Tiên tiểu thư đang ăn cái gì mà bị người lừa đi, vậy thật đúng là rất phiền toái.
Lúc này mà nói, làm thoả mãn Boss anh hùng cứu mỹ nhân , được cô gái nhỏ nhuyễn manh ôm ôm cảm động rồi vân vân…… Cẩu độc thân hắn đây cũng muốn a!
Ầy, thèm ghê.
Mộc Phong nhận nhiệm vụ ra cửa ngay.
Thơ Ngữ Lam tò mò nhìn theo người rời đi, kỳ thật cô ta vô cùng muốn theo sau giáo huấn Tiên Tảo Tảo, đáng tiếc Lệ Đình cứ nhìn chằm chằm cô ta.
Là cái loại nhìn không chớp mắt.
Nhưng thật ra một phần trùng hợp với mục tiêu dụ hoặc đối phương mà cô ta chờ mong, nếu bỏ đi ánh mắt tràn đầy cảnh cáo của đối phương mà nói.
Thơ Ngữ Lam hít sâu một hơi, cảm giác bị kích thích trong miệng đều là mùi thuốc súng.
Lúc Thơ Ngữ Lam lại tức giận mà không có cách, đột nhiên WeChat thông báo, chống đỡ ánh mắt hoài nghi của Lệ Đình, Thơ Ngữ Lam vẫn cầm lấy điện thoại.
Sau đó…… Cô ta nghĩ tới một cái chủ ý.
Một cái chủ ý cũng không biết là tiện nghi cho Tiên Tảo Tảo, hay là tra tấn Tiên Tảo Tảo.
//