Edit by Shmily
Do not reup
-------------------------------------
Sau khi thành thân, Quân Trì càng ngày càng thích trêu cợt nàng.
Có đôi khi nói chuyện với nàng được một nữa liền đột nhiên thay đổi một tính cách khác.
Mỗi ngày Vân Phiếm Phiếm đều lo lắng hãi hùng, sợ hắn vô duyên vô cớ sẽ thay đổi bộ dáng khác, lúc nói chuyện với hắn cũng không dám thở mạnh.
Có hôm tỉnh lại lúc nửa đêm, Vân Phiếm Phiếm liền thấy hắn ngồi ở mép giường, tóc đen xõa ra phô tán ở trên giường, hắn đưa lưng về phía nàng, không biết đang làm cái gì.
Nàng đứng dậy, tò mò thò đầu nhìn thoáng qua.
Thấy trên tay hắn đang cầm một sợi dây thừng, hắn đem dây thừng vòng ở trên cổ tay, lẩm bẩm nói: "Không biết dây thừng này có đủ chắc chắn hay không, hiệu quả trói người thế nào."
Loại bệnh này y như bệnh tâm thần, làm cho Vân Phiếm Phiếm đã bắt đầu cho là hắn xuất hiện nhân cách thứ ba.
Nàng trợn tròn mắt không nói chuyện, một lúc sau đối phương liền quay đầu, nhìn thấy nàng đã tỉnh liền lập tức nhào tới, nói: "Phiêu Phiêu, nàng tỉnh rồi?"
Vân Phiếm Phiếm nhỏ giọng ừ một tiếng, hỏi hắn: "Chàng là Tiểu Ao?"
"Đúng vậy, là ta, nàng có nhớ ta không?"
Vân Phiếm Phiếm có chút hỗn loạn.
"Nhớ."
Mới nói xong có một chữ thì đã thấy mặt mũi đầy ý cười của Quân Trì thu lại, chỉ còn lại có một mảnh thâm trầm.
Vẻ mặt của hắn có chút ý vị sâu xa nói: "Nàng ngay cả ta với Tiểu Ao cũng đều không phân biệt nổi nữa rồi sao?"
Vân Phiếm Phiếm nghiêm trang nói đối: "Không phải ta đang phối hợp diễn kịch với chàng à?"
Thấy Quân Trì lại khôi phục lại tươi cười, Vân Phiếm Phiếm lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Mệt tâm quá.
...
Lại một buổi sáng nọ, lúc tỉnh lại, nàng phát hiện mình cư nhiên lại đang ở trên thuyền.
Là một cái thuyền nhỏ, nàng nằm ở trong một cái lều.
Cái mành chặn tầm mắt của nàng, nàng vén rèm lên, liền nhìn thấy Quân Trì đang ngồi ở đầu thuyền, trong tay cầm cần câu, tựa như đang câu cá.
Ánh mặt trời chiếu vào trên mặt hồ, sóng nước lóng lánh, trên người Quân Trì cũng rải một tầng kim quang, thấy thế nào cũng cảm thấy chói sáng.
Vân Phiếm Phiếm hỏi hắn: "Chàng đang làm cái gì thế?"
Quân Trì nghe thấy thanh âm của nàng, quay đầu nhìn nàng một cái, lại giật giật cần câu, thở dài một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: "Câu cá."
Hắn rất nghiêm túc, nhưng Vân Phiếm lại không nghiêm túc, nàng đi tới bên cạnh hắn, dùng âm lượng bình thường nói chuyện với hắn.
"Ta biết chàng đang câu cá, nhưng sao cũng ta lại xuất hiện ở đây?"
Quân Trì cũng không biết lấy ra một sợi dây thừng từ chỗ nào, nghiêm túc nói: "Ta trói nàng ra đây."
Hắn nói xong liền lập tức nói: "Đều tại nàng nói chuyện, làm cá chạy hết rồi."
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy cái nồi này nàng không cõng được, cho dù nàng không nói lời nào thì hắn cũng không câu được cá.
Quân Trì không câu được cá cho nên đặc biệt ngang ngược nói: "Nàng tính bồi thường cho ta thế nào đây?"
Vân Phiếm Phiếm: "Không bồi thường."
Quân Trì khổ sở nói: "Hiện tại ta đã không phải hoàng đế nữa rồi, hoàng tử bị ta phân tới biên cương cũng đã trở lại, ta đã ném vị trí đó cho hắn rồi."
Quân Trì giãy giụa ở cái vị trí này bao lâu, nàng đều biết.
Hiện tại thật vất vả mới có được thì lại nhường vị trí đó cho người khác, sao hắn lại nguyện ý?
Vân Phiếm Phiếm nghi hoặc, cũng nói: "Chàng không cảm thấy khổ sở sao?"
Ngữ khí Quân Trì càng trầm hơn: "Khổ sở nha, ta sợ nàng khổ sở thôi, nàng mới làm hoàng hậu chưa được bao lâu mà."
Vừa nghe hắn nói là bởi vì mình, Vân Phiếm Phiếm liền nhanh chóng an ủi hắn: "Không sao cả, ta cũng không phải thực sự yêu thích làm hoàng hậu."
"Vậy nàng..." Tay hắn dừng ở trên cổ tay của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve thịt non ở trên.
"Yêu thích ta sao?"
Hắn nhẹ nhàng thở gấp, sau đó kéo quần áo của mình ra.
Trước mắt là một mảnh da thịt trắng nõn.
Ánh mắt hắn sáng như sao, phía sau là non xanh nước biếc.
Vân Phiếm Phiếm trả lời: "Thập phần yêu thích."
------HOÀN VỊ DIỆN ------