Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

chương 421: cho ta mượn long bào của ngươi (xong)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit by Shmily

Do not reup

--------------------------------------

Nàng nói về nhà là thật sự về nhà.

Sáng sớm Quân Trì đã không thấy nàng đâu, chỉ thấy lá thư nàng để lại ở trên bàn.

"Đi đây, chờ ta trở lại."

Quân Trì nhìn nội dung ngắn ngủn này, cười cười.

Có đồ ngốc mới ở đây chờ nàng về.

Vừa mới rời khỏi tẩm cung, hắn liền nhìn thấy một nữ nhân.

Nữ nhân kia đầu bù tóc rối, xiêm y cũng không chỉnh tề.

Nhìn thấy hắn thì lập tức bước lên cản đường hắn.

Chờ bà ta ngẩng đầu lên, Quân Trì mới phát hiện ra bà ta là ai, cư nhiên lại là thái hậu.

Mấy ngày ngắn ngủi, bà ta đã biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ, hai cung nữ đi theo sau cũng đều là vẻ mặt khổ tướng, trong đó có một cái cung nữ trên mặt đầy vết cào, ánh mắt nhìn thái hậu cũng mang theo oán niệm.

Này nơi nào giống thái hậu, rõ ràng chính là yêu ma quỷ quái.

Thái hậu lập tức quỳ xuống trước mặt hắn, thanh âm run rẩy nói: "Quân Trì, ngươi nhất định có thứ đồ kia có đúng không? Mau đem thứ đó cho ta đi, mau cho ta...:

Ngay từ đầu thái hậu cũng không tin là mình đã dùng thứ đó.

Sau đó lại không thể không tin.

Cái loại cảm giác này làm cho bà ta cảm thấy khủng hoảng, có đôi khi lại càng hận không thể muốn chết đi.

Cẩn thận nhớ lại, bấy giờ bà ta mới nhớ tới, lúc ấy Lan Dư thường xuyên pha trà cho mình, chỉ sợ là trong trà đã trộn lẫn cái thứ kia.

Chính mình cư nhiên lại bị một tên nam sủng lừa tới xoay mòng mòng.

Không, không đúng, bà ta không phải bị nam sủng kia lừa mà là bị người trước mặt này lừa.

Chỉ là hiện tại, bà ta cũng không muốn nghĩ tới việc so đo với ai, bà ta chỉ muốn giải trừ bớt cái loại thống khổ này mà thôi.

Quân Trì nhìn bà ta, cũng như nhìn thấy chính mình.

Mình có thể chịu đựng được, nhưng đối phương lại không thể.

Quân Trì hỏi: "Như thế nào?"

Thái hậu đã không còn cách nào để tự suy nghĩ vấn đề nữa, chỉ có thể lặp lại lời hắn nói: "Cái gì như thế nào?"

Khóe môi Quân Trì khẽ nhếch: "Loại mùi vị này như thế nào? Lúc trước khi ngươi nhìn ta giãy giụa thì có cảm giác gì?"

Thái hậu không nói, sợ càng nói càng sai, hắn sẽ không cho mình thứ đồ kia nữa.

Quân Trì tiếc nuối nói: "Thứ dược đó không còn nữa, nó đã bị ta nhổ hết rồi, ngươi phải hưởng thụ loại tư vị này cho tốt đi."

Nói xong, cũng không nhìn bà ta lấy một cái, trực tiếp rời đi.

Thái hậu muốn đuổi theo hắn, nhưng sao có thể đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng hắn càng ngày càng xa.

...

Vẫn là ban ngày, Vân Phiếm Phiếm ở trong phòng vẽ tranh.

Mới vừa vẽ xong, mực nước còn chưa khô.

Tranh cổ đại với tranh hiện đại không quá giống nhau, nhưng về cơ bản vẫn không khác nhiều lắm, hơn nữa Tề Phiêu cũng biết vẽ tranh, nàng học được từ nàng ấy không ít thứ.

Cửa sổ bị người gõ gõ.

Vân Phiếm Phiếm cảm thấy phương thức này có chút quen thuộc.

Trong lòng tức khắc nhảy ra gương mặt của người nào đó.

Lại cảm thấy không quá có khả năng, hắn hẳn là nên ở trong cung mới đúng, cho dù ra đây tìm nàng cũng sẽ không nhanh như vậy chứ.

Bất quá Vân Phiếm Phiếm vẫn đứng dậy đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa ra, thấy thật sự là Quân Trì, buồn bực nói: "Sao chàng lại tới nhanh như vậy?"

Hắn đứng ở bên ngoài, tựa như một cái cọc tiêu, thẳng tắp.

Nghe thấy nàng nói, đối phương lập tức rút một cành hoa đào từ trong ống tay áo ra.

Hoa đào vừa lúc nở rộ, bất quá bị hắn giấu ở trong ống tay áo nên cánh hoa hơi nát.

Quân Trì cúi đầu nhẹ nhàng ngửi một chút, lông mi đen dày của hắn như lông quạ, khi rũ xuống thì như thể sắp chạm vào cánh hoa đằng trước.

Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, mang theo ý cười nói: "Nghe nói hoa đào ở phủ thượng thư nở không tệ, ta tiện đường tới nơi này nhìn xem."

Từ hoàng cung tiện đường tới nơi này đúng là không dễ dàng gì.

Hơn nữa...

Vân Phiếm Phiếm vạch trần lời nói dối của hắn: "Nhà ta không có hoa đào."

Quân Trì lập tức bỏ qua hoa đào trong tay, bỗng nhiên tới gần nàng: "Ai nói không có?"

Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn nàng, Vân Phiếm Phiếm xuyên qua mắt hắn nhìn thấy ảnh ngược của chính mình.

Môi Quân Trì cọ qua má nàng, dừng ở bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Ta tới đón hoàng hậu của ta về nhà."

Truyện Chữ Hay