Tác giả: Cẩm Tiểu Nhàn
Editor - Beta: Mon
Trong mắt Đinh Tử Tuấn thoáng qua mất mát, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu hắn đã tưởng tượng ra hình ảnh cô khoác lên giáo phục của hắn.
Mỗi một hình ảnh đều nhuyễn manh đến bạo kích, khơi dậy ý muốn bạo hộ của thiếu niên.
Đáng tiếc, bị vô tình cự tuyệt không chút do dự, hắn cũng chỉ bỏ đi tâm tư kia.
"Được rồi, giáo phục của tớ ở chỗ này cậu.....Nếu có yêu cầu cứ việc tới tìm tớ." Đinh Tử Tuấn nhanh chóng nói, ánh mắt mong đợi, làm Vân Nhiễm Khanh trong lòng dâng lên tội ác.
Nhìn Đinh tử Tuấn một nam sinh thân hình cao to lại giống như chó Teddy thích làm nũng.
Tiếng chuông vào học vang lên, Vân Nhiễm Khanh nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, trước kia sao chưa phát hiện tiếng chuông vào học lại êm tai như vậy.
Cô bước chân vội vàng về phía bàn mình, có vài nữ đồng học nhân cơ hội này muốn đụng ngã cô, lại bị cô mắt lạnh nhìn liền chột dạ không dám lỗ mãng, hoặc là âm thầm ngáng chân nhưng đều bị cô bắt được, tóm lại không chiếm được chỗ tốt.
Trải qua bao gian nan Vân Nhiễm Khanh mới về vị trí của mình, mở ra sách giáo khoa, bên cạnh lại vang lên một giọng nói hết sức dễ nghe:"Cậu còn biết trở về? Không phải tôi đã nói với cậu, trước khi tan học phải thành thật ngồi một chỗ nơi nào cũng không được đi."
Khuôn mặt điển trai của Lý Minh Hàn tràn đầy tức giận, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập chấp vấn, giống như đang chỉ trích Vân Nhiễm Khanh không tuân thủ lời hứa.
"Tôi có chuyện gấp, muốn đi nhà vệ sinh."Vân Nhiễm Khanh lạnh nhạt quay đầu lại không thèm nhìn tiểu thịt tươi đang tức phì phò bên cạnh.
Nói đùa, khi cô đứng trên sân khấu quốc tế, lấy được giải thưởng ảnh hậu, hắn còn không có debut đâu.
Cô không phải là nguyên chủ đã ước hẹn lời hứa với hắn, cũng sẽ không phối hợp tính tình của hắn, đương nhiên muốn đi thì đi muốn làm thì làm.
Bị cô dỗi lại Lý Minh Hàn sửng sốt, hai mắt có thần sáng ngờ nhìn chằm chằm Vân Nhiễm Khanh, giống như không quen biết cô vậy.
Qua một lúc lâu hắn mới ho một tiếng:" Muốn đi nhà vệ sinh, cậu có thể nói cho tôi biết, tôi đi cùng cậu."
Lần này đến lượt Vân Nhiễm Khanh ngây ngẩn cả người.
Dưới khuôn mặt không cảm xúc kia là một trái tim giống như một vạn con linh thú lao qua.
Đờ mờ, cô là đi nhà vệ sinh nữ, hắn đi theo làm gì.
Đứng ở cửa chờ, là muốn cho toàn trường nữ sinh đến ngắm?
Nghĩ tới cái cảnh đó, Vân Nhiễm Khanh không khỏi lạnh sống lưng rùng mình.
"Vân Tiểu Mạt, em đứng dậy trả lời vấn đề này cho tôi."Âm thanh của giáo viên vang lên, Vân Nhiễm Khanh bị điểm danh đứng lên.
Cô chỉ lo cùng Lý Minh Hàn đấu khẩu, trời mới biết giáo viên đang hỏi vấn đề nào?.
Cô cứng đờ do dự hồi lâu, suy nghĩ muốn dùng cái phương pháp nào lừa dối qua, ngón tay thon dài của Lý Minh Hàn chỉ chỉ trên trang sách, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe nhắc:"Đọc trang số dòng thứ ."
Vân Nhiễm Khanh nghe lời đọc theo, Cô giáo trên mặt ngoài ý muốn, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ gõ bảng đen:"Các em phải học nghiêm túc một chút, lập tức phải tới thời điểm thi đại học, một đám lại không có một chút khẩn trương, không thật tốt học tập sau này ra trường phải làm sao?."
Trong lúc giáo viên còn đang nghiêm túc thôi miên bọn họ, Vân Nhiễm Khanh liếc xéo Lý Minh Hàn một mắt, không nghĩ tới chạm vào con ngươi thâm thúy của hắn.
Hắn một tay chống cằm, môi gợi lên một độ cung xấu xa:"Lần này nếu không có tôi nhắc nhở, cậu chờ bị Thầy Giáo Vương mắng đi, nói xem muốn làm sao báo đáp tôi."
Làm người rất khó tưởng tượng là Lý Minh Hàn nam minh tinh tươi ngon đẹp trai lại đang được yêu thích nhất, khi ở cùng Nguyên Chủ, thường lộ ra tình khí trêu cợt tiểu ác ma lại ấm áp không làm người khác khó chịu, thậm chí luôn cảm thấy hắn rất dễ ở chung, một chút cũng không giống truyền thông miêu tả lạnh lùng khó gần.
Rốt cuộc thì gương mặt nào mới là gương mặt là thật?.
Hắn đối với nguyên chủ là dạng nào cảm tình?.
Nếu thật sự đế ý, vì sao đời trước không ra tay cứu nguyên chủ?.