Tác giả: Cẩm Tiểu Nhàn
Editor - Beta: Mon
Thiệu Thị Mạn ngây ngốc nhìn ngực mình, sao đó mới phản ứng lại thét chói tai, hai tay ôm ngực che đậy đi cảnh xuân, trong mắt điên cuồng càng mãnh liệt, đôi mắt chứa đựng hung ác âm lãnh làm người rét run mà độ tuổi này không nên có.
"Tiện nhân đáng chết! Mày sẽ vì hành vi của mày ngày hôm nay mà hối hận."
Mà Vân Nhiễm Khanh thừa lúc một đám người ngây ngốc sớm đang chạy ra cửa phòng học thể dục, nghe vậy nghiêng người ló đầu vào lộ ra một nụ cười mười phần châm chọc ý cười:"Được nha, tao chống mắt nhìn bọn mày làm được cái gì."
"Đúng rồi! Lần sau có đánh thì nhanh gọn sạch sẽ mà đánh một trận. Chỉ có phế vật mới lắm lời vô nghĩa! Các người kề cà phim truyền hình cũng đã chiếu được tập."
"A!!! Khốn nạn, mày đừng đi." Thiệu Thị Mạn tức giận hét lên, bởi vì quần áo bị xé rách lại không thể đuổi theo.
Vân Nhiễm Khanh xả ra một ngụm ác khí, trong lòng vui vẻ dào dạt trở lại phòng học trên mặt cũng mang theo ý cười.
Nhưng tâm tình vui vẻ này nháy mắt rơi vào đáy cốc khi cô vừa bước vào phòng học.
Vị trí của cô ở cửa sổ hàng thứ ba từ trên đếm xuống hiện vây chật kín nữ sinh thỉnh thoảng truyền ra tiếng nữ sinh ngọt ngào đáng yêu.
"Lý Minh Hàn, cho mình xin chữ ký được không?."
"Lý Minh Hàn, cho mình chụp ảnh chung đi."
"Lý Minh Hàn, cậu lớn lên thật đẹp trai nha, thường ngày dùng nhãn hiệu dưỡng da cao cấp nào vậy."
Vân Nhiễm Khanh hờ hững mở mắt nhìn, sâu sắc cảm nhận được bi ai của Nguyên Chủ.
"Tiểu Mạt, tới bên tớ ngồi này."Một giọng nói cố ý đè thấp vang lên, Vân Nhiễm Khanh quay đầu lại, thấy thiếu niên hướng về phía cô vẫy vẫy tay.
Là Đinh Tử Tuấn, là bạn tốt duy nhất của Nguyên Chủ.
Nói mới nhớ, người này cùng Nguyên Chủ rất có duyên, từ tiểu học hai người đã học cùng trường cùng lớp, hai bên cha mẹ cũng vì vậy mà kết bạn dưới sự trùng hợp này.
Đời trước Nguyên Chủ bị bắt nạt, Đinh Tử Tuấn vì giúp đỡ cô mà đánh nhau bị ghi tội xử phạt, ảnh hưởng tới thành tích thi đại học, cũng vì vậy mà lỡ mất dịp thi vào trường học trọng điểm.
Vì vậy Nguyên Chủ luôn cảm thấy bản thân có lỗi với hắn, hy vọng nếu có lại một cơ hội, thì sẽ thật tốt báo đáp hắn.
Vân Nhiễm Khanh có thể khẳng định phần tình cảm này chỉ đơn thuần là áy náy không chút nào liên can tới tình yêu.
Nhưng trong mắt Đinh Tử Tuấn là thích! Không dấu đi được.
Trong lúc nhất thời, Vân Nhiễm Khanh khó khăn lựa chọn con nên cùng hắn tiếp xúc hay không?.
Đinh Tử Tuấn cũng không có phát hiện cô không thích hợp chỗ nào, trong mắt toàn bộ là vì có thể cùng crush nói chuyện mà tâm tư kích động:"Mau đến đây ngồi đi, giáo viên không đến lớp các bạn ấy sẽ không nhường chỗ đâu. Vừa rồi vừa tan tiết học thể dục cậu chạy đi đâu? Tớ tìm mãi mà không tìm thấy cậu, cậu quần áo đều ướt, là ai đã làm?."
Vân Nhiễm Khanh bị hắn hỏi liên tục mà sững sờ, nghĩ đi nghĩ lại, mới mặt không biểu tình trả lời:" Không cẩn thật vấp ngã. "
Đinh Tử Tuấn sớm đã quá quen với cô thuộc tính ba không mặt mũi lạnh nhạt kiệm lời, nếu cô nói thêm vài câu mới là lạ, Đinh Tử Tuấn quyết định bản thân nhiều lời chút:" Ui, sao cậu lại không cẩn thận như vậy! Tớ có mang theo áo khoác mùa thu, cậu có muốn không trước mặc vào. Rốt cuộc... khụ khụ giáo phục mùa hè là sơ mi màu trắng."
Đinh Tử Tuấn càng nói giọng càng nhỏ trên mặt cũng đỏ lên, một dạng muốn nhìn Vân Nhiễm Khanh lại không dám.
Vân Nhiễm Khanh trong lòng vô lực phàn nàn.
Bạn học à! Cho dù áo sơ mi mùa hè có ước, cũng không nhìn thấu được không, cậu lại làm bộ mặt như nhìn lén nữ sinh không bằng.
Sẽ làm người ta rất dễ hiểu làm được không!?
Vì không sụp đồ nhân thiết ba không của Nguyên Chủ, âm điệu của Vân Nhiễm Khanh không chút phập phồng khách khí giống như đối với người lạ:"Không cần, cảm ơn."