Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Iris
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
“Đừng kích động, có chuyện gì xảy ra hả? Anh Nam dọn khỏi chỗ cô rồi sao?”
“Anh Nam? Cô gọi anh ấy là gì?”
Nguyễn Tiểu Ly nghe được xưng hô của Khổng Tinh thì giống như bị kích thích, đôi mắt cô trở nên rất đáng sợ. Khổng Tinh bị dọa một chút, nhưng cô ta nghĩ đây là khu mua sắm cao cấp, ngoài cửa có bảo vệ canh gác thì chắc sẽ không có chuyện gì.
Khổng Tinh thích thú nhìn bộ dáng mất bình tĩnh của cô, cười nói: “Cô ngạc nhiên như vậy làm gì, tôi với anh Nam rất thân thiết cô không biết sao?”
“Nhưng rõ ràng lần trước anh ấy đã đuổi cô đi.”
“Cô đang nói chuyện lần trước ở nhà cô à? Đó cũng là vì tôi đã làm anh Nam tức giận, nhưng mà bây giờ anh Nam đã tha thứ cho tôi rồi.” Khổng Tinh nói dối mà không hề chột dạ, vẻ mặt vô cùng tự nhiên.
Có lẽ từ nhỏ đã dối trá quen rồi nên mới có thể nói dối một cách tự nhiên như thế.
Nguyễn Tiểu Ly tỏ vẻ như không thể tin được, đau đớn hỏi: “Cô có quan hệ gì với anh ấy?”
Vừa hỏi xong, Khổng Tinh ngồi đối diện lập tức đỏ mặt, sau đó cô ta nói một cách ẩn ý: “Chỉ là bạn bè thôi, tuy rằng gần đây anh ấy…”
Tiểu Ác muốn ói.
“Tiểu Ly, có phải cô đã đoán được nữ chính là hạng người này nên mới ở đây chờ cô ta đúng không?”
Chuyện không có lại bị nữ chính nói thành có, đúng là phải cảm ơn cô ta.
Quả thật Nguyễn Tiểu Ly đã nắm bắt được tính cách của nữ chính nên mới đợi cô ta ở đây, nhưng điều cô không ngờ là người ta lại “nói hay” như thế.
Nguyễn Tiểu Ly kích động bật dậy: “Có phải Nam Khải Lận ở chỗ cô hay không? Có phải anh ta đến chỗ cô đúng không? Rõ ràng tôi mới là người gặp anh ta trước, tôi đã giúp anh ấy lúc anh ta khó khăn nhất, nhưng anh ta lại bỏ rơi tôi. Tại sao? Tại sao? Tôi giúp anh ta nhiều như vậy mà đến cả bạn bè cũng không được tính sao?”
Đây là lời thoại trong cốt truyện gốc.
Nguyễn Tiểu Ly biết với thời điểm hiện tại thì nói ra có vẻ hơi đột ngột, nhưng nếu nói với nữ chính thì rất thích hợp, cho dù là vì nhiệm vụ hay là vì hoàn thành cốt truyện.
Bằng vài lời này, Khổng Tinh đã biết chuyện gì đã xảy ra.
Nam Khải Lận dọn đi rồi?
Khổng Tinh không nhịn được mà bật cười và đánh giá Nguyễn Tiểu Ly: “Cô Cung, thật ra có nhiều chuyện phải tìm nguyên nhân từ chính bản thân. Một người đặc biệt như Nam Khải Lận trời sinh đã không phải là người bình thường, cô cần gì phải đeo bám người ta như vậy?”
Tiểu Ác: “Mịa, mấy câu này cũng y như cốt truyện gốc luôn.”
Lúc đọc nội dung cốt truyện gốc, nó còn cảm thấy câu này không có ý gì xấu xa, vốn dĩ Cung Lâm Ly và Nam Khải Lận không phải là người cùng một tầng mây, lời Khổng Tinh nói là sự thật, nhưng vì sao hiện tại nghe kiểu gì cũng có ác ý và kỳ thị.
“Ý cô là gì? Tôi đeo bám ta ư? Vốn dĩ là tôi nhặt anh ta về, tôi cho anh ta ăn, cho anh ta ở, tại sao anh ta lại bỏ đi? Đi rồi cũng không thèm liên lạc lấy một lần, cho dù không thích tôi thì cũng coi như là bạn bè mà.” Cảm xúc Nguyễn Tiểu Ly rất không ổn định.
Khổng Tinh rất ngạc nhiên.
Nam Khải Lận vậy mà là do Cung Lâm Ly nhặt về…
M
Thảo nào lại sống cùng nhau. Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì Nam Khải Lận đã đi rồi, hơn nữa mối quan hệ giữa Nam Khải Lận và Cung Lâm Ly cũng rất lạnh nhạt.
Vậy thì dễ rồi, chỉ cần anh ấy chưa thích ai khác thì mình vẫn còn cơ hội.
Khổng Tinh nhìn Cung Lâm Ly đang đau buồn. Chi bằng nhân cơ hội này chặt đứt triệt để ý niệm của cô ta luôn.
“Cung Lâm Ly, việc cô giúp Nam Khải Lận là thật nhưng anh ấy không có nghĩa vụ phải coi cô là bạn hay thậm chí là thích cô, quan niệm của cô sai lệch rồi. Với lại anh ấy cũng đã có người thích, sớm muộn gì tôi và anh ấy cũng sẽ xác định quan hệ, mong cô hãy rút lui và sống cho thật tốt nhé, đừng hành hạ bản thân vì người không thuộc về mình nữa.”
Trên màn hình của Tiểu Ác, một bên là hình ảnh bên ngoài, một bên là nội dung của cốt truyện.
Tiểu Ác nhìn mà khóe miệng cũng run lên theo: “Nói không sai một câu nào luôn, y hệt cốt truyện gốc.”
Những lời này thật dối trá, nhưng từng câu từng chữ lại có vẻ rất hợp lý. Chưa kể hiện tại nữ chính và Nam Khải Lận hoàn toàn không có quan hệ gì.
Kể cả trong cốt truyện gốc thì lúc này nam nữ chính cũng chỉ mới là bạn bè, vậy mà nữ chính lại nói mấy lời này với nguyên chủ, cực kỳ rõ ràng là có ý đồ.
Nữ chính của thế giới này không phải là người hiền lành mà chính là một cô gái tâm cơ giả bộ ngây thơ.
“Anh ta thích cô? Có phải anh ta đến chỗ của cô đúng không?” Nguyễn Tiểu Ly bước nhanh đến gần Khổng Tinh.
Khổng Tinh giật mình: “Cô muốn làm gì? Cô đừng manh động, tôi gọi người tới đó.”
Nguyễn Tiểu Ly hoàn toàn không nghe thấy cô ta nói gì, lúc này cô đang tự lẩm bẩm gì đó, sau đó xoay người chạy nhanh ra ngoài.
Khổng Tinh thấy cô chạy đi thì hồn vía mới quay về.
Sao Cung Lâm Ly lại điên điên khùng khùng thế này, Nam Khải Lận quan trọng với cô ta vậy sao?
Nhưng quan trọng cũng vô ích, có một số thứ đã được định sẵn là cô ta không chiếm được.
Tâm trạng của Khổng Tinh rất tốt, cô ta đổi một vị trí khác, sau đó gọi một ly trà sữa rồi ngồi đợi chị em của mình tới để cùng đi dạo phố.
…
Sau khi có được kết quả như mong muốn, Nguyễn Tiểu Ly rất vui vẻ.
Tiểu Ác: “Có những lời đó của nữ chính, cho dù nam chính không ở chung với cô ta thì cũng có thể coi như họ đang ở bên nhau. Tiểu Ly, cô định khi nào thì làm hại nữ chính?”
“Ngươi thấy sao?”
“Còn phải đợi thêm một thời gian nữa, phải có quá trình ấp ủ để trông chân thật một chút.”
“Ừm.”
Hôm nay tâm trạng tốt, mà trời lại còn là một ngày nhiều mây và mát mẻ hiếm thấy, do đó Nguyễn Tiểu Ly lựa chọn đi bộ chậm chậm về nhà.
Cô còn mua xương sườn, dự định tối nay sẽ nấu cơm.
Lúc mở cửa nhà, mặc dù đã đoán được có lẽ Nam Khải Lận đi rồi, thế nhưng cô vẫn sững sờ trong một thoáng khi thật sự nhìn thấy căn phòng trống trơn.
Đi rồi, anh ta đi thật rồi.
Bộ đồ cổ trang thường được đặt ngay ngắn trên sô pha đã không còn, trên ban công cũng không có quần áo của anh ta.
Vốn dĩ khi Nam Khải Lận đến đây đã không có gì cả, bây giờ dọn đi cũng chẳng để lại một thứ gì như thể anh ta chưa từng xuất hiện, một tháng sống chung kia đều là giấc mơ của cô.
Nguyễn Tiểu Ly mang đồ ăn vào bếp, sau đó bắt đầu im lặng nấu cơm.
Tự mình nấu cơm, một mình lặng lẽ, nấu xong đồ ăn thì mang ra phòng khách ngồi ăn một mình, sau đó tắm rửa, giặt quần áo và về phòng. Một cuộc sống rất ngăn nắp và trật tự.
Những ngày tiếp theo đều diễn ra như vậy, không biết Nam Khải Lận đã đi đâu, tựa như hắn đã biến mất.
Nguyễn Tiểu Ly chẳng hề đi tìm hắn.
Còn Khổng Tinh thì đang tìm Nam Khải Lận.
Biết Nam Khải Lận đã dọn đi, Khổng Tinh muốn tranh thủ nắm chặt cơ hội này.
Đêm khuya, Nguyễn Tiểu Ly vừa tan làm.
Gần đây cô mới tìm được công việc mới là người mẫu. Cô có dáng người tốt mà lại còn xinh đẹp, chắc chắn có thể ăn được chén cơm này. Thu nhập từ công việc cũng khá khả quan, tuy nhiên trong giai đoạn đầu ngày nào cô cũng thấy mệt vì phải thay đồ liên tục để chụp ảnh.
Trời đã khuya, trên phố có rất nhiều người, Nguyễn Tiểu Ly bắt một chiếc xe đi về.
Tới lúc xuống xe, Nguyễn Tiểu Ly cầm túi khựng lại một chút, ánh mắt cô nhìn lướt qua ngoài cửa sổ.
Tài xế: “Tổng cộng là đồng.”
“Vâng.” Nguyễn Tiểu Ly trả tiền rồi xuống xe.
Ở đây ít người qua lại, trên đường chỉ có ánh đèn đường mờ ảo, Nguyễn Tiểu Ly phải đi bộ một lúc mới tới được tầng trệt của nơi cô ở.
Mãi cho đến khi cô đã lên lầu, một người đàn ông bước ra từ trong ngõ nhỏ.
Nam Khải Lận mặc một bộ tây trang đen, mái tóc dài được buộc gọn bằng một sợi dây thun nhỏ. Lúc nãy hắn đã vận khí để tránh bị cô phát hiện ra.
“Ngày nào cũng về muộn như vậy, thật là không làm người ta bớt lo…”