Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Ngọt
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Tiếp theo chủ tiệm gọi thêm vài cuộc điện thoại cho Khổng Tinh nhưng máy của đối phương luôn báo đang bận.
Này là bị chặn số?
Không thể nào, quan hệ giữa ông và cháu gái tốt như vậy, chắc chỉ là vì con bé đang học piano nên đã khóa điện thoại lại thôi.
Chủ tiệm đưa mắt nhìn quanh cửa hàng quạnh vắng của mình. Cả đời này ông vẫn chưa làm một việc gì nên hồn, mở một cửa hàng vẫn luôn là tâm nguyện của ông từ bấy lâu nay.
…
Nguyễn Tiểu Ly hẹn bạn bè đi chơi cả ngày.
Thật ra thì cả một ngày Nguyễn Tiểu Ly hầu như đều ngồi trong góc. Cũng chẳng còn cách nào, dù sao cô thật sự sẽ không nhảy mấy loại disco gì đó.
Tính cách của nguyên chủ là khi cần yên lặng sẽ có thể yên lặng, thời điểm cần nổi loạn cũng có thể quậy phá tưng bừng, nhưng dẫu sao hiện tại linh hồn trong cơ thể này lại là Nguyễn Tiểu Ly. Nguyễn Tiểu Ly là người yên lặng, ồn ào không được.
Tiểu Ác bất đắc dĩ không biết làm thế nào: “Cô không thấy buồn chán à?”
“Cũng bình thường.”
Dĩ nhiên Nguyễn Tiểu Ly sẽ không buồn chán, cô chỉ ước gì có thể luôn được ngồi yên như vậy, không ai đến quấy rầy mình.
Dù sao nếu có ai đó nhốt Nguyễn Tiểu Ly vào trong một căn phòng tối, không cho cô bất kỳ phương tiện giải trí gì thì cô cũng sẽ không buồn chán. Bởi vì cô đã từng trải qua nỗi buồn chán kéo dài vô tận, đến độ nó đã trở thành thói quen của cô từ lúc nào.
“Lâm Ly, đừng cứ ngồi yên như vậy mà, tới đây chơi với bọn tao đi.” Một cô gái bỗng lại gần kéo tay Nguyễn Tiểu Ly, cố thuyết phục cô cùng qua kia điên cuồng.
Nguyễn Tiểu Ly cười: “Thôi tao thấy hơi mệt, nhìn mọi người chơi là đủ rồi.”
“Mày mệt cái gì chứ, hôm nay vừa đến đây là mày đã ngồi yên một chỗ rồi, không vui gì cả. Qua kia chơi với bọn tao đi.”
“Tao đi vệ sinh một lát đã.” Cuối cùng Nguyễn Tiểu Ly chỉ có thể lấy cớ rời đi. Người không quen náo nhiệt cũng không thích náo nhiệt như cô quả thật quá khó khăn.
Nguyễn Tiểu Ly đến nhà vệ sinh rửa tay và chỉnh trang lại một chút, lúc bước ra thì cô trông thấy một người có vẻ quen mắt.
Một chàng trai mặc áo sơ mi khá điển trai, mặt mũi giống như đã gặp ở đâu đó.
Tiểu Ác che mặt, bất đắc dĩ nhắc nhở: “Đó là Lâm Dịch, chàng trai muốn theo đuổi cô đó.”
À, nhớ rồi.
Nguyễn Tiểu Ly định chào hỏi nhưng cô chưa kịp mở miệng thì hắn đã nói trước.
Lâm Dịch: “Lâm Ly, có phải gần đây tâm trạng của mày không tốt phải không?” Dường như hắn không phải đi WC mà là cố tình đến gặp cô.
Nguyễn Tiểu Ly vuốt lại mấy sợi tóc bên tai, trả lời: “Không phải, đi làm hơi mệt nên hôm nay tao không muốn quẩy thôi. À phải rồi, tao về trước đây, mày giúp tao nói với mọi người nhé.”
Lâm Dịch cảm thấy hơi lo lắng, trước kia Lâm Ly nếu đi chơi thì cho dù đang có việc không vui, cô ấy cũng sẽ chơi hết mình để giải tỏa chứ chưa bao giờ ngồi im như thế. Hôm nay Lâm Ly quá kỳ lạ.
Đúng rồi, không chỉ là hôm nay mà kể cả những lần trước Lâm Ly cũng không giống như trước kia.
Cô ấy đã bắt đầu thay đổi từ khi nào? Hình như là từ lúc cô ấy mang theo người đàn ông tóc dài kia đến thì phải.
“Lâm Ly, lâu rồi mới đi chơi, ở lại chơi thêm một lát nữa đi, đến tối chúng ta sẽ liên hoan.”
Tiểu Ác đã nhận ra được sự thay đổi rất nhỏ trong vẻ mặt của chàng trai này. Nó thao tác màn hình một chút rồi nhìn lướt qua, quả nhiên điểm tích lũy của phần thiết lập nhân vật đã bị trừ đi một ít.
Tiểu Ác khóc không ra nước mắt. Có ký chủ không thích tuân thủ thiết lập nhân vật, đã vậy còn để cho người ta phát hiện ra thật sự là làm khó cho nó quá mà. Nhưng nó có thể làm gì được bây giờ? Ký chủ mình chọn thì mình phải yêu thương thôi chứ biết làm sao.
“Không được, tối nay tao còn có việc, mọi người liên hoan đi.” Từ bây giờ đến lúc liên hoan ít nhất cũng hai ba tiếng đồng hồ, Nguyễn Tiểu Ly không muốn nán lại nơi ầm ĩ này thêm phút giây nào nữa.
Lâm Dịch càng thêm nghi ngờ, hắn kiềm chế không được mà hỏi ra miệng: “Mày muốn đi gặp cái người tên Nam Khải Lận đó à?”
“Hả?”
“Lâm Ly, dạo gần đây mày rất khác thường, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Nếu mày cần giúp đỡ thì cứ nói với bọn này.”
Lâm Dịch lại cẩn thận hỏi: “Người đàn ông tên Nam Khải Lận đó, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng cho người ta cảm giác bất bình thường. Tao khuyên mày nên cẩn thận với anh ta thì hơn.”
Nguyễn Tiểu Ly tiêu hóa lời nói của hắn và dần hiểu ra. Cô thầm nghĩ: Có phải thằng bé này đã tưởng tượng quá nhiều rồi không?
Nguyễn Tiểu Ly bất đắc dĩ mở miệng: “Nghĩ đi đâu vậy, tao mệt thật nên mới ngồi yên như thế mà. Tao không gặp chuyện gì cả, còn Nam Khải Lận cũng không có gì kỳ lạ, chỉ là người bình thường như chúng ta thôi. Anh ta cũng không có ý xấu gì đâu.”
“Lâm Ly…”
“Được rồi tao đi trước đây. Chúc mọi người chơi vui vẻ.”
Nguyễn Tiểu Ly rời khỏi quán bar, sau đó cô không về nhà ngay mà đi đến một quán trà sữa.
Quán trà sữa này được bài trí rất sang trọng, một ly trà sữa có giá hơn một trăm đồng. Nơi đây là khu người giàu, qua lại trên đường chỉ toàn là siêu xe, người đến đây tiêu tiền cũng toàn là phú nhị đại.
Nguyễn Tiểu Ly đang đợi một con cá, chờ cá cắn câu.
Trong không gian, Tiểu Ác đang vì quá nhàm chán mà lăn lộn qua lại trên mặt thảm, cho đến khi nó nhìn qua màn hình và trông thấy Khổng Tinh mặc một bộ váy dài màu trắng bước vào quán trà sữa. Lúc này, nó lập tức bật ngồi thẳng dậy: “Tiểu Ly, mời cô bắt đầu diễn.”
Qua khóe mắt, Nguyễn Tiểu Ly thoáng nhìn thấy Khổng Tinh đang bước vào cửa, một nụ cười chợt lướt qua môi cô, sau đó Nguyễn Tiểu Ly bèn cúi đầu xuống và chăm chú uống trà sữa. Cô điều chỉnh lại dáng vẻ của mình khiến cho cơ thể hơi nghiêng sang một bên, mục đích là để cho người khác có thể dễ dàng trông thấy sườn mặt của mình.
Khổng Tinh một mình bước vào quán trà sữa, dự định sẽ đợi chị em của cô ta đến.
Tưởng rằng hôm nay sẽ là một ngày bình thường, nhưng vừa bước vào cửa quán thì đã trông thấy một người vô cùng đáng ghét.
Khổng Tinh vừa liếc mắt một cái đã lập tức trông thấy cô gái đang ngồi bên cửa sổ uống trà sữa. Đó là… Cung Lâm Ly?
Con nhỏ đó có tiền vào những nơi như thế này sao? Mặc váy ngắn như vậy vào đây ăn uống, phải chăng là muốn tới câu đại gia?
Khổng Tinh cảm thấy khả năng này rất lớn, nhớ tới căn nhà lần trước mà mình ghé thăm của Cung Lâm Ly là có thể tưởng tượng được cô ta nghèo đến cỡ nào.
Khổng Tinh khống chế biểu cảm trên gương mặt mình, cố gắng tạo ra một vẻ mặt dịu dàng ngọt ngào nhất có thể rồi bước đến vị trí cạnh cửa sổ: “Lúc vào cửa tôi cứ tưởng mình nhìn lầm, không ngờ thật đúng là cô Cung đây.”
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu, nụ cười trên mặt cô có vẻ gượng gạo: “Là cô à.”
Khổng Tinh phát hiện thần sắc của Cung Lâm Ly có gì đó không ổn, giống như là đang rất đau khổ.
“Tôi ngồi đây được không?” Tuy miệng Khổng Tinh hỏi như thế nhưng giây tiếp theo cô ta đã ngồi xuống đối diện với Nguyễn Tiểu Ly rồi.
“Sao cô Cung lại ngồi đây một mình, đang đợi ai hả?”
“Không phải.”
“Không phải à. Ly trà sữa trước mặt cô Cung chắc cũng khoảng một hai trăm đồng nhỉ, thật bất ngờ khi thấy cô chịu đến những nơi này ăn uống đó. Tôi thấy vẻ mặt của cô Cung giống như đang đau khổ về chuyện gì đó phải không?”
Từ ngữ của Khổng Tinh rất âm dương quái khí (), nhưng giọng nói và biểu cảm trên mặt cô ta vẫn dịu dàng và hiền thục. Kỹ thuật diễn xuất này quả thật rất tuyệt vời. Người khác nhìn từ xa có khi còn tưởng là đôi bạn thân đang nói chuyện phiếm không chừng.
() âm dương quái khí: ngôn từ, hành vi kỳ quái, khó có thể phân biệt được là tích cực hay tiêu cực.
Nguyễn Tiểu Ly rũ mắt xuống, trong mắt chất chứa rất nhiều bi thương nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế để không cho người khác biết: “Không có gì, tôi không có chuyện gì đau lòng cả. Tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có việc. Tôi đi trước…”
“Đừng đi vội mà, có phải giữa cô và Nam Khải Lận xảy ra chuyện gì rồi đúng không?” Khổng Tinh suy đoán.
“Không có! Giữa chúng tôi có xảy ra chuyện gì đâu. Nam Khải Lận sẽ quay về, anh ấy sẽ quay về!” Nguyễn Tiểu Ly đột nhiên giống như nổi điên, đôi mắt cô tràn đầy tơ máu, nghiến răng nghiến lợi mà nói ra những lời này.
Ban đầu Khổng Tinh khá sửng sốt, sau đó trong mắt cô ta lập tức xuất hiện sự vui mừng.