Sáng sớm hôm sau, Giai Hy run rẩy vì lạnh, theo bản năng, cô đưa tay vào phía bên trong giường muốn tìm chăn đắp, nhưng lại sờ phải một vật gì đó cứng rắn, có nhiệt độ. Như suy nghĩ đến thứ gì đó, đôi mắt đang nhắm của cô mở lớn, bật dậy nhìn vật bên trong.
Nhan Kính lúc này đang nằm ngay kế bên, quần áo lộn xộn, mái tóc dài tán loạn càng tôn thêm vẻ yêu mị chết người.
Haha, ta đây là đang ngủ mơ đi.
Nở nụ cười gượng gạo, Giai Hy véo mạnh vào phần da thịt trắng nõn trên cánh tay của mình, xúc cảm đau đớn khiến cô không tự chủ mà kêu lên một tiếng, phần bị véo cũng ửng đỏ.
" Đồ nhi, mới sáng sớm con đã làm ồn gì vậy. " Nhan Kính bị tiếng kêu của cô làm cho tỉnh giấc, nghiêng người quay về phía cô nhìn, tựa như một chú mèo lười biếng mà ngáp một cái, y phục theo động tác đó mà mở phanh ra, để lộ lồng ngực rắn chắc.
" Có chuyện gì xảy ra tối hôm qua? Tại sao người lại ở phòng con, còn nằm trên giường? " Lấy lại tinh thần, Giai Hy hít một hơi thật sâu, thần sắc nghiêm túc mà hỏi.
" Như con thấy đó. " Tà mị cười, hắn vươn tay chạm đến mái tóc xinh đẹp của cô mà đùa nghịch.
" Không thể nào. " Cô nhanh chóng phủ nhận.
" Con định ngủ xong liền không chịu trách nhiệm sao. " Giọng Nhan Kính trở nên nguy hiểm.
" Đây rõ ràng là phòng con, nếu như quy tội thì phải là người mới đúng. "
Nhan Kính hơi lưỡng lự, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ gì đó, sau liền bịa được ngay một câu truyện cẩu huyết để giải thích.
" Tối hôm qua con bị mộng du, nửa đêm xông vào phòng sư phụ vác ta đến phòng của con, không nói nhiều lời liền bắt đầu đùa giỡn ta. Mà ta đường đường là một đại trượng phu, bị trêu đùa thì chắc chắn phải nổi phản ứng, sau đó... bla... bla... " Toàn bộ quá trình được kể ra đều cho thấy Giai Hy mới là người làm sai.
- Hệ thống, có thể xem lại toàn bộ cảnh tượng tối hôm qua không?
[ Dữ liệu đã bị xóa, không thể xem lại. ] Hệ thống tra một lúc rồi kết luận.
- Sao lại bị xóa?
[ Phía trên tổng bộ sắp xếp lại dữ liệu, kí ức thế giới không liên quan sẽ bị xóa bỏ. ]
Liệu giờ ta bỏ trốn có còn kịp. Ông trời đây là muốn diệt ta a!
Nhìn khuôn mặt của Nhan Kính giống như chỉ cần cô dám không chịu trách nhiệm liền đem người giết chết, Giai Hy nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng rủa tên xóa dữ liệu sẽ gặp xui xẻo lần.
Đến cuối cùng vẫn phải dùng cách này rồi...
Giai Hy bước xuống giường lấy y phục của mình mặc vào, từ trong không trung lôi ra một đoản đao siêu to khổng lồ chém về phía Nhan Kính.
[ Kí chủ, người làm gì vậy?. ]
- Không nhìn thấy sao, giết người đó.
[ Kí chủ, đừng manh động, giết người ở đây sẽ bị trừng phạt đó. ]
Hệ thống hoảng sợ khuyên ngăn cô nhưng không được, cô căn bản không hề nghe nó, đoản đao vẫn đều đều mà chém người phía trước làm cho hệ thống sợ hãi đến nỗi suýt bật khóc luôn.
[... ] Nó còn trẻ, chưa muốn chết đâu. TT w TT
" Đồ nhi, con đây là muốn giết sư phụ. "
" Hừ, ngủ cũng đã ngủ rồi. Giết người thì làm sao, cùng lắm thì mang tiếng đại nghịch bất đạo. "
" Ây dzô, con không muốn chịu trách nhiệm thì cũng không nên thủ tiêu vậy chứ. Sư phụ rất đau lòng nha. " Bắt lấy đao đang vung lên của cô, Nhan Kính điểm nhẹ một nụ hôn lên má Giai Hy. Sau đó hắn nhặt đồ của mình rời đi nhanh hơn cả gió, sợ chậm một chút nữa thì đầu cũng không còn.
Đối tượng công lược cực nguy hiểm, không muốn chết thì nên thức thời mà chạy nhanh. Hố hố, nhưng cũng phải công nhận là lão tử thật thông minh, từ từ bồi đắp tình cảm gì chứ, đều là lừa người cả, trực tiếp ngủ luôn có phải hiệu quả hơn không. Mặc dù hiện tại thì hảo cảm đã xuống mức - điểm nhưng ta tin tưởng rằng một ngày nào đó không xa, dấu trừ kia sẽ biến mất.