Nam chính Mộ Dung An sau một hồi offline cũng đã xuất hiện.
Chuyện là Cảnh Ngự đang đi dạo trong ngự hoa viên với Mộ Dung Tinh, sau đó đi một hồi mỏi chân liền về đài ngũ giác nghỉ ngơi, bỗng chốc Mộ Dung An với Trường Doanh đi tới, cả hai bên gặp mặt.
"Quý phi nương nương." Mộ Dung An sắc mặt phức tạp cúi đầu.
Trường Doanh trợn mắt đánh giá Cảnh Ngự, cảm thấy vị nương nương này quá đẹp đẽ rồi. Có điều, một vị phi tử mà thôi, còn không phải chỉ biết lấy lòng một người đàn ông thôi sao?
Tranh tới tranh lui có gì thú vị?
A Anh ở bên cạnh lập tức quát Trường Doanh: "To gan, thấy quý phi nương nương còn không biết quỳ xuống?"
Trường Doanh không phục: "Con người sinh ra đều bình đẳng, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta quỳ?"
Cảnh Ngự: "..." Quên mất con hàng này là xuyên không tới.
Cảnh Ngự tốt xấu gì cũng là sủng phi, nếu không làm gì quả thật có lỗi với 'sủng phi' hai cái chữ này.
"Ngươi hỏi ta dựa vào cái gì?" Cảnh Ngự bước lên lầu ngũ giác, tao nhã ngồi xuống.
"Đúng." Trường Doanh hếch mặt lên.
A Anh tức giận xắn tay áo bước đến: "Ngươi!"
Cảnh Ngự cản nàng lại, nhẹ nhàng mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên chút giảo hoạt: "Ta chính là dựa vào hoàng thượng nha! Ngươi có bản lĩnh ngươi dựa thử xem!"
Không lưu tình đem Long ca ra làm lá chắn.
Trường Doanh: "..."
Vì vậy Cảnh Ngự vẫy tay, một thị vệ lập tức đứng ra, mạnh mẽ dùng chân đạp, Trường Doanh nào có đủ khí lực, bèn đau điếng mà đập đầu gối xuống đất.
Mộ Dung An thấy nàng ta tìm chết, cầu mà không được, tuyệt nhiên khoanh tay đứng nhìn.
Trường Doanh quật cường nuốt nước mắt xuống, rống lên: "Phi tử hậu cung đều đoan trang thùy mị, nào có giống như ngươi ác độc như vậy."
"Ác độc? Ta còn muốn ác độc hơn nữa, ngươi có muốn coi không?"
"Ngươi!"
"Đủ rồi! Ngươi náo chưa đủ sao?" Mộ Dung An quát lớn, Trường Doanh nhíu mày không hé răng, hắn đành phải đến trước mặt của Cảnh Ngự hành lễ: "Là Trường tiểu thư không hiểu chuyện, xin quý phi đừng trách phạt."
Cảnh Ngự lười biếng nhìn Mộ Dung Tinh đang im lặng đọc sách bên cạnh, sau đó cười ác độc: "Trách phạt liền không dám. Nghe đồn cô ta sắp được gả cho nhị hoàng tử, thân làm nhị hoàng phi tương lai, không thể làm hoàng gia mất mặt được, nhị hoàng tử, ngài nói đúng không?"
"Đúng." Mộ Dung An chỉ có để đáp lại.
Cảnh Ngự giơ bàn tay xinh đẹp lên ngắm, sau đó nhìn Trường Doanh dịu giọng nói: "Như vậy đi, từ ngày mai ngài đưa Trường tiểu thư này đến Thượng Hòa cung, bổn cung sẽ mời ma ma đến dạy cô ta quy củ, thế nào?"
"Ta không đồng ý!" Con bé này mới có mười mấy tuổi, dám như vậy đối với nàng, quả thật độc ác vô cùng: "Ngươi, cái đồ ác phi này, ta tuyệt đối sẽ không bị mắc mưu của ngươi!"
Cảnh Ngự: "..."
Con hàng này tuyệt đối là coi quá nhiều phim cung đấu rồi.
Mộ Dung An quả thật tâm muốn cầm kiếm đâm chết cô ta đều có, may mắn nhịn xuống được, lúc này cắn răng đáp lại: "Được. Vậy đa tạ quý phi nương nương tâm tư."
Cảnh Ngự mỉm cười tiêu chuẩn, là cái loại mà ai nhìn vào cũng thấy giả dối cực kỳ ấy.
Mộ Dung An nhíu chặt mày lại, đêm đó nàng không phải như thế này.
Nam chính đang chắc chắn nghĩ rằng 'hôm ngươi cứu ta ngươi không như thế', 'ta đã nhìn lầm ngươi', 'thì ra đây mới chính là ngươi', 'không ngờ ngươi lại là một ngươi như vậy', đủ các loại mặt phức tạp đau thương.
Cảnh Ngự cực kỳ không kiên nhẫn phất tay: "Được rồi, các ngươi lui xuống đi, làm phiền Tinh Nhi của bổn cung đọc sách rồi."
Trường Doanh căn bản không nghĩ nhiều, theo kí ức của nguyên chủ nói to: "Cũng chỉ là con trai của một cung nữ hạ đẳng, lấy tư cách gì mà tranh ngôi chứ?"
Mộ Dung Tinh lập tức ngước mắt lên, bàn tay nhỏ siết chặt cuốn sách, cho Trường Doanh một cái nhìn cực kỳ ác độc.
Nó còn chưa làm gì, Cảnh Ngự đã lập tức lao tới cho cô ta một cái tát thâm thúy.
Mộ Dung Tinh ngơ ngác nhìn cô.
Trường Doanh đột nhiên bị tát cho một cái, đầu óc quay cuồng một trận, theo bản năng lùi lại đằng sau.
Có điều, ánh mắt của Mộ Dung Tinh quá đáng sợ, Trường Doanh bị dọa đến nỗi không lấy lại được tinh thần.
Một tầng da gà nổi lên.
Chỗ quỷ quái nào đây?
Sao những đứa trẻ này, đứa nào đứa đấy đều đáng sợ như vậy?
Cảnh Ngự không nhìn thấy ánh mắt của Mộ Dung Tinh, chỉ là không nỡ để một đứa bé bị xúc phạm như vậy, nhất thời hăng máu lên, âm trầm diễn kịch.
"Ngươi không phải vừa nói cái gì... con người đều bình đẳng sao? Sao bây giờ ngươi lại bàn vấn đề tư cách với bổn cung rồi?"
"Ta..."
"Trường tiểu thư, ngươi thấy mặt có đau không?"
"..."
"Nhục nhã hoàng thất là tử tội. Trường tiểu thư, cô chắc chắn không nỡ rời xa cái đầu yêu quý của mình đâu, có đúng không?"
Lúc này, Mộ Dung An nhớ đến lời dặn của hoàng hậu, Trường Doanh không thể chết, cắn răng cúi đầu với Cảnh Ngự: "Là nàng ta bệnh cũ tái phát, mạo phạm nương nương với..." Mộ Dung An phức tạp nhìn Mộ Dung Tinh: "... với cửu hoàng đệ. Bây giờ ta liền mang nàng hồi phủ, đỡ chướng mắt ngươi nương."
"Được." Cảnh Ngự ưu nhã về lại bàn ngũ giác, Mộ Dung Tinh cũng từ từ ngồi xuống.
Mộ Dung An thở phào, quát Trường Doanh đang quỳ dưới đất:
"Đi về."
"Ngươi rống cái gì? Ta tự có chân!" Trường Doanh quát lại, thành công đem Mộ Dung An mặt biến đen, sát khí đều có.
Ngoài hoàng thượng ra, đến hoàng hậu còn không dám đối hắn như vậy!
Đợi bóng người đi khuất, lầu ngũ giác rốt cuộc cũng tự nhiên an tĩnh.
Mộ Dung Tinh gấp cuốn sách lại, khắp nơi đều lộ ra dáng vẻ hoang mang cực kỳ.
"Tiểu nương nương, ta không nên sinh ra đời sao?"
Cảnh Ngự nhẹ nhàng xoa đầu hắn: "Làm sao có thể chứ, Tinh Nhi ra đời, Tư phi lẫn bổn cung đều rất vui vẻ đó."
Mộ Dung Tinh cúi đầu, tóc mái che đi đôi mắt của nó: "Vậy tương lai người có tiểu đệ đệ, có phải không cần ta nữa không?"
"Không có đâu. Tinh Nhi tương lai vẫn là tiểu tâm can của bổn cung, ta còn đợi ngươi báo hiếu nữa đó."
"..." Ngươi nói dối.
Mộ Dung Tinh trong đầu đều là ngươi tiếng nói nhỏ.
Nàng nói dối! Nàng nói dối! Nàng nói dối!
"Vì vậy, Tinh Nhi à, ngươi muốn bảo vệ được ta, cần phải lớn thật nhanh, trở nên thật cường đại, cường đại đến nỗi không ai có thể bắt được cái đuôi của ngươi, phải học cách tự mình chiến đấu, chỉ có như vậy, không một người nào có thể làm hại được ngươi, ngươi mới thật sự chiến thắng cái cuộc chiến này, hiểu chứ?"
"Dạ được." Ánh mắt của Mộ Dung Tinh tối dần, nuốt hết những giọng nói trong đầu vào bụng, sau đó âm thầm hạ quyết tâm, nhu thuận nói: "Nhi thần nghe lời tiểu nương nương."
"Ngoan."