Hoàng thượng cầm lấy tay Cảnh Ngự, sau đó nhét tay cô vào tay áo, hơi chà xát một chút, nhẹ giọng hỏi: "Lạnh sao?"
"Không lạnh."
Hoàng thượng sau đó ôm chặt Cảnh Ngự vào lòng, một câu cũng không nói nữa.
Cảnh Ngự nhịn xuống kỳ quái vào lòng, nói với Vân Ảnh đang quỳ ở dưới đất kia: "Được rồi, lui ra đi."
Vân Ảnh ngước mắt dậy, thấy hoàng thượng không có ý kiến, lập tức cúi dập đầu: "Thuộc hạ cáo lui."
Tiểu Mã Tử cũng theo Vân Ảnh đi xuống, thức thời đóng cửa lại, trong đại điện rộng rãi to lớn bỗng chốc chỉ còn hai người Cảnh Ngự.
Hoàng thượng đặt cằm trên vai Cảnh Ngự, thì thào nói: "Trẫm thật sợ mất nàng, rất sợ. Không hiểu sao có một loại trực giác, trẫm sẽ tùy thời bất lực, để cho nàng biến mất trước mặt mình."
"Không sao rồi, hoàng thượng. Thần thiếp không phải đã về rồi sao?"
Hoàng thượng ngẩn người, chợt nhớ đến cái gì đó, lập tức quát lớn, ánh mắt cực kỳ ác độc: "Ngươi nói dối! Nàng sẽ không bao giờ quay về nữa! Sẽ không!!!"
Cảnh Ngự ngồi đằng trước không kịp chuẩn bị, cả người bị đập vào chiếc bàn trước mặt, phía bụng quặn thắt lên một cái, Cảnh Ngự đau đến cuộn tròn cả người lại.
"A!"
Long ca, đau đấy!
Nửa đêm nửa hôm, ngươi phát điên cái gì?
Hoàng thượng thấy Cảnh Ngự co quắp trên mặt đất, hốt hoảng nâng cô dậy, bàn tay vừa chạm vào bụng cô liền lập tức buông ra, như sợ làm cô càng thêm đau đớn, tay chân hoảng loạn cũng không biết nên để đâu mới tốt, sau đó hắn hướng ra bên ngoài quát lớn: "Truyền thái y!"
"Không cần đâu, hoàng thượng, thần thiếp không sao." Cảnh Ngự cắn răng nuốt xuống chữ mẹ nó, thể hiện ra một mặt "yếu ớt phi tử bạch liên hoa".
Hoàng thượng ôm ngang Cảnh Ngự tiến về phòng, đôi mắt luôn lẩn tránh Cảnh Ngự, không dám nhìn cô, cũng không dám nói chuyện nữa.
Cảnh Ngự nằm trong lòng nghe nhịp tim loạn xạ của hắn, đáy lòng là muôn vàn hỏi chấm.
Hoàng thượng từ lúc ở vực ranh về thì vô cùng kỳ quái, kỳ quái thế nào nhất thời cô cũng không thể lý giải được.
Không đúng!
Từ lúc gặp hắn liền vô cùng kỳ quái rồi.
Hoàng thượng đặt Cảnh Ngự nằm trên giường, gấp gáp tháo đai y phục của Cảnh Ngự ra, Cảnh Ngự giật bắn mình giữ lại.
Đừng con mẹ nó nói là Long ca muốn thị tẩm bổn cung nhá!!!
"Hoàng thượng..."
Hoàng thượng như biết cô nghĩ cái gì, chỉ nhẹ nhàng búng đầu nàng một cái: "Đừng nghĩ lung tung, trẫm chỉ muốn coi vết thương của nàng."
"Vâng." Cảnh Ngự nằm im như chết, con mắt gắt gao quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Y phục rất nhanh được lột, chỉ giữ lại một phần áo yếm ở cuối cùng, Cảnh Ngự do tố chất tâm lý đứt đoạn, xấu hổ thì không có, một mực quan sát ánh mắt của hoàng thượng.
Hắn... không hề có dục vọng.
Cảnh Ngự lấy hệ thống ra thề, Long ca tuyệt đối không có dục vọng đối với cô.
Nói một cách dễ hiểu hơn, Long ca căn bản không đem cô thành thiếp thất của hắn.
Cảnh Ngự tạm thời đè xuống bất an dưới đáy lòng.
[...] Có một câu chửi tục không biết có nên nói hay không...
Mộ Dung Trấn hít sâu một hơi, bàn tay đặt trên vết thâm đen quanh bụng của cô, sau đó lấy một lo cao trên tủ thuốc của hắn, bôi cho Cảnh Ngự.
Xong xuôi, hắn liền từ tốn mặc y phục vào cho cô.
Cảnh Ngự trợn mắt.
Con hàng này cũng biết cách mặc y phục nữ nhân đấy chứ!
Cảm thấy ta gặp hoàng thượng giả.jpg
Xong xuôi mọi thứ, lúc này hoàng thượng mới ngồi bên giường, xoa đầu Cảnh Ngự, thủ thỉ nói khẽ: "Xin lỗi."
"Xin lỗi nàng, Dung Nhi. Là trẫm không tốt." Hoàng thượng đêm đó cứ lặp đi lặp lại câu nói này, Cảnh Ngự dốc hết sức khuyên ngăn hắn.
"Thần thiếp không sao. Thần thiếp không trách hoàng thượng."
Hoàng thượng cúi thấp đầu xuống, Cảnh Ngự không thể thấy được vẻ mặt của hắn.
Một lúc sau, hoàng thượng lại ngẩng mặt, chân thành nhìn Cảnh Ngự nói: "Là lỗi của trẫm."
Cảnh Ngự: "..."
Ta mẹ nó X ngươi!!!
Dày vò qua một đêm, Cảnh Ngự lần nữa trải nghiệm cái gì gọi là "không thiết sống".
Ngày hôm sau, khắp nơi đều loan tin rằng, quý phi nương nương đã được hoàng thượng thị tẩm.
Cảnh - đã được thị tẩm - Ngự: "..."
A Anh đón Cảnh Ngự bơ phờ từ Càn Thanh cung trở về, tủm tỉm kéo tay cô, một con mắt "nô tỳ hiểu, nô tỷ hiểu mà", háo hức nói: "Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương. Nương nương, người lợi hại thật đó, nhanh như vậy liền được thị tẩm rồi."
Cảnh Ngự lập tức nói: "Kh... Chuyện không phải như ngươi nghĩ..."
"Người nhất định trở về hảo hảo tẩm bổ mới được, nhanh chóng sinh ra một tiểu hoàng tử, có như vậy, địa vị trong cung của người mới càng thêm vững chắc."
Cảnh Ngự bất đắc dĩ nói: "Ngươi nghe ta giải thích..."
"Không được, nô tỳ phải nhanh chóng chuẩn bị ngự thiên bồi bổ cho người, không được ăn đồ có tính âm hàn, phải thay một bộ giường chiếu thoải mái hơn, nương nương cũng nên thường xuyên tăng cường sức khỏe, nếu không sinh ra tiểu hoàng tử cũng sẽ cực kỳ không thuận lợi, còn nữa, phải tìm bà đỡ giỏi nhất kinh thành đến, và còn..."
Cảnh Ngự chỉ đành giơ tay Nhĩ Khang: "..."
Đã nói không phải như ngươi tưởng tượng như vậy mà!
Cảnh Ngự im lặng đi về đến Thượng Hòa cung. Mắt nhìn tai, tai nhìn mắt, một bộ 'ngươi vui là được'.
Làm cô mệt mỏi hơn chính là, Long ca lấy danh nghĩa "quý phi hầu hạ rất tốt, trẫm rất thích", nhanh chóng đem nguyên một loại kỳ trân dị bảo tới ban thưởng cho Cảnh Ngự.
Cảnh Ngự đen mặt nhìn một đống "ánh sáng chói lóa" trước mặt, tâm đen càng đen hơn.
Long ca, anh muốn tức chết chị hậu sao?