Kỳ Ngôn bị tiếng báo thức inh ỏi làm tỉnh dậy, cậu mơ màng mở mắt, trên mặt không thể che dấu được mà hiện lên vài tia mệt mỏi, vất vả lắm mới có thể nâng người ngồi dậy, cậu nhanh chóng vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh giường.
giờ , lúc này cũng đã qua buổi trưa..
Cậu ta vẫn còn chưa có nấu cháo mang tới cho Đường Ngọc!
Kỳ Ngôn hơi nhíu mày, không hiểu vì sao hôm nay hắn lại ngủ thiết đi từ lúc nào không biết, trên người lại giống như có một tảng đá đè nặng, khiến hắn cực kỳ mệt mỏi.
Tinh thần cũng căng thẳng không kém.
Cũng không biết Đường Ngọc lúc này ở bệnh viện đã tỉnh dậy chưa, Kỳ Ngôn thất thần trong giây lát, nghĩ nghĩ vẫn nên là đi nấu đồ ăn tới cho cậu ta, có khi lại vừa lúc.
Hiện tại trong ký túc xá ngoại trừ hắn ra cũng chẳng còn ai hết, Hồ Ca và Gia Hồng Định sau sự việc lần trước đều đã xin nghỉ về quê một thời gian, Đường Ngọc lại đang hôn mê chưa tỉnh trong bệnh viện.
Kỳ Ngôn mệt mỏi mà đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, sau đó liền vào trong phòng tắm ý định tắm rửa qua loa cho xong, chỉ là khi hắn vừa cởi mới cởi hết quần áo ra, không hiểu sao lại có một luồng khí lạnh thổi qua người hắn, khiến hắn nổi hết da gà.
Kỳ Ngôn bất giác rùng mình một cái, trong lòng lại cảm thấy mình nghĩ nhiều, nực cười, trong phòng tắm ký túc xá nam sinh không có cửa sổ, cửa phòng hắn cũng đã khép kín, làm gì mà có gió luồn vào được?
Kỳ Ngôn gật đầu, khuôn mặt ngàn năm không đổi sắc cố tỏ ra bình tĩnh, yên tâm mà bật vòi nước lên.
Có lẽ hắn đã quên, vừa mới mấy ngày trước ở trong hang động trên ngọn núi hoang sơ kia, bọn hắn đã gặp phải chuyện gì.
Tiếng nước rì rào từ trên vòi sen chảy xuống dường như cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, ngâm người trong dòng nước ấm một lúc, Kỳ Ngôn mới phát hiện có thứ gì đó không ổn.
Lúc này giống như..có một bàn tay lạnh ngắt đang sờ soạng vùng eo của hắn??
Trong lòng lộp bộp một tiếng, Kỳ Ngôn vội vàng di chuyển sang bên cạnh để lấy quần áo, chỉ là hắn đi quá nhanh nên không cẩn thận mà dẫm lên chiếc bánh xà phòng.
Khi cả người hắn tưởng chừng muốn ngã xuống, thì ngay lập tức cảm nhận của hắn còn rõ hơn, giống như có một bàn tay vô hình nhanh chóng mà ôm lấy eo nhỏ của hắn, sau lưng hắn cũng đập vào một thứ gì đấy cứng rắn vô cùng vô cùng lạnh lẽo..
Lúc này, bên tai Kỳ Ngôn truyền đến một tiếng cười khẽ tràn đầy từ tính: “hoàng thúc, cuối cùng trẫm cũng tìm được người”
Âm thanh cực kỳ thâm tình xen lẫn chút vui mừng, ẩn ẩn bên trong lại giống như chủ nhân của nó đang cố gắng kìm nén bi thương..
Cả người Kỳ Ngôn cứng đờ, cậu hoảng sợ tới mức không dám cử động, cả người đứng im như tạc tượng, đầu óc ong ong giống như đang trì hoãn hoạt động.
Sở Mạc Nhiên thấy cậu ta mãi vẫn không phản ứng, bất giác ánh mắt liền tối sầm lại, hắn lặp lại lần nữa: “hoàng thúc không vui khi thấy ta sao?”
Đầu ngón tay run lên một cái, tim bất giác co thắt lại, Kỳ Ngôn cố gắng tỏ ra trấn định, nhưng giọng điệu lại không theo khống chế mà run run: “cậu, cậu rốt cuộc là ma hay là người..”
Hắn, hắn ta bây giờ căn bản không dám xoay người lại nhìn, giờ chỉ cần liếc mắt nhìn một cái cũng biết hắn lúc này đang thảm hại thế nào.
Nước phòng tắm bốc hơi lên, khiến làn da trắng nõn của Kỳ Ngôn trở lên đỏ ửng, trong đám hơi nước, đường cong trên cơ thể cậu như ẩn như hiện, vừa nhìn vào là đã thập phần câu nhân, khiến người ta không thể rời mắt.
Cái loại mỹ cảm này, vừa thấy là đã đánh sâu vào giác quan của người xem.
Chỉ là hiện tại, tư thế đứng của cậu trông rất kỳ lạ, giống như bị rơi vào hầm băng, cử động một chút cũng không dám, Kỳ Ngôn chỉ có thể cứng đờ mà lắp bắp mở miệng.
Mà Kỳ Ngôn lúc này, cả người cậu sớm đã bị Sở Mạc Nhiên ôm trọn, hắn ta tham lam mà ôm lấy cậu, tưởng chừng như muốn hoà lại thành một, mãi mãi không rời.
Hai nghìn năm, hắn đã đợi y hai nghìn năm, bây giờ người ấy lại ở trước mắt mình, Sở Mạc Nhiên khó mà kìm lòng được.
Chờ đợi khoảng thời gian dài như vậy, nếu là người bình thường thì chắc chắn đã sớm từ bỏ, nhưng Sở Mạc Nhiên lại khác, thời gian càng tăng thêm thì chấp niệm của hắn đối với hoàng thúc lại tăng thêm một phần, càng cố chấp muốn đợi cho bằng được y.
Hai nghìn năm qua, ta ở ngôi mộ kia rất lạnh lẽo, Sở Vĩnh Ninh, ngươi chắc chắn không biết cái cảm giác nhìn thân thể người mình yêu từng ngày, từng ngày thối rữa nó đau khổ tới mức nào.
Không sai, ngôi mộ trong hang động kia chính là của Sở Vĩnh Ninh, là của hoàng thúc hắn.
Sau khi chết, linh hồn của Sở Mạc Nhiên đã phiêu bạt khắp nơi để tìm y, nhưng khi tìm thấy, Sở Mạc Nhiên cũng chỉ nhìn thấy một thi thể đang dần thối thối rữa...
Cái cảnh ngày hôm ấy, hắn ta mãi mãi vẫn không thể quên.
Người ta nói rằng sau khi chết đi con người sẽ không biết đau, bởi khi ấy chúng ta chỉ còn lại một sợi tàn hồn, không có tim gan, sẽ không cảm nhận được mọi đau khổ nhân gian nữa.
Nhưng khi ấy, Sở Mạc Nhiên mới biết được thế nào mới là chân chính tuyệt vọng, thế nào là chân chính thống khổ.
Linh hồn sẽ không biết đau sao? Sai rồi, đó chỉ là nỗi đau chưa đủ thôi.
Ngày hôm ấy, Sở Mạc Nhiên khóc cạn nước mắt, cũng chính là ngày hôm ấy, linh hồn hóa lệ quỷ.
——
Lạc: Nửa đêm tỉnh dậy gõ truyện ma là cảm giác gì?
Ha hả.