Sở Đường nhíu mày, sải chân bước về phía giường bệnh, lạnh nhạt nói: “tôi vừa mới đi ra ngoài một lúc mà cậu lại phát bệnh cái gì? Tôi nói cho cậu biết, sư phụ..”
“Được rồi được rồi, Kỳ Ngôn đâu?” Lăng Tiêu vội vàng cắt đứt lời của Sở Đường, nếu để hắn nói thêm một lúc nữa thì cậu ta cũng không biết con hàng này sẽ nói ra cái gì, lúc này Lăng Tiêu cũng đã hiểu vì sao nguyên chủ không thích tiếp xúc với vị sư huynh tên Sở Đường này.
Hắn ta không những được cha cậu coi trọng, mà còn được mọi người xem như là người nối nghiệp của gia tộc, bề ngoài lạnh lùng khó gần, nhưng khi gặp Đường Ngọc thì hắn ta như được bật chế độ nói chuyện, lải nhải không khác gì cha hắn.
Đường Ngọc thậm chí còn hoài nghi rằng hắn chính là người máy mà cha cậu chuyên môn phái đến để giám sát cậu, còn không thì người bình thường chắc chắn sẽ không thể làm ra chuyện thất đức như vậy được, không thể, không thế nào.
Sở Đường nghe thấy Lăng Tiêu hỏi thì hơi nhíu mày, đáy mắt hiện lên vài tia nghi hoặc, giọng điệu giống như không thể tưởng tượng nổi: “ai cơ?”
“Kỳ Ngôn”
“Cậu ta là ai?”
“.....”
Lăng Tiêu im lặng trong giây lát, trong lòng lại nghĩ xem có lên tiếp tục cầu thông với con hàng này không, tư tưởng không giống nhau, bắt chuyện cũng khó mà nói được.
Ngập ngừng một chút, cuối cùng Lăng Tiêu cũng hỏi hắn.
“Lúc anh đi tìm tôi, chẳng lẽ không gặp ai khác ư?”
“Là ba tên nhóc kia? Bọn họ đã sớm xuất viện hết rồi, duy nhất chỉ có mình cậu là đã hôn mê ba ngày ba đêm” dừng lại một chút, Sở Đường vẫn không quên nói móc cậu: “Cậu xem, trong đám mấy người, vẫn chỉ có cậu là yếu nhất”
“....”
Đây là thứ mà con người có thể nói ra hay sao?
Đại ca, có thể nói năng bình thường một chút được không? Hắn nghe không có hiểu.
Lại nghe người kia nói tiếp: “sau khi xuất viện cậu chuyển tới chỗ tôi ở” không cho Lăng Tiêu cơ hội từ chối, Sở Đường nhanh chóng bổ sung thêm: “Nếu cậu không muốn ở cùng tôi thì có thể trở về nhà được rồi, sư phụ không muốn cậu một mình hỗn ở bên ngoài”
Cũng có thể do nguyên nhân kiếp trước mà kiếp này thân thể của Đường Ngọc yếu hơn người bình thường, ở bên trong gia tộc, nói cậu ta là bình hoa cũng không quá, bởi vậy cậu ta mới tới thành phố khác học để tránh mặt đi cha mình, đồng thời cũng muốn chứng minh với cha cậu ta rằng cậu không có nhược như vậy.
Chỉ là không ngờ Sở Đường lại bám theo hắn tới tận đây, Đường Ngọc sống chết không chịu ở cùng hắn, cuối cùng dọn tới ký túc xá ở.
Hiện tại Lăng Tiêu cũng không nghĩ rằng hắn còn chủ động nhắc việc này, giờ lại nghe thấy bỗng chốc cảm thấy cả người không khoẻ, nếu lúc này hắn dọn ra bên ngoài ký túc xá thì hắn làm mà sao có thể có nhiều thời gian tiếp xúc Kỳ Ngôn nha, làm sao có thể khiến lệ quỷ quay đầu làm bờ?
“Cậu không nghe tôi nói?”
Lăng Tiêu lắc đầu, trong nháy mắt trên mặt liền hiện ra một nụ cười lấy lòng: “Sở huynh, nói gì thì nói chúng ta cũng là đồng môn nga, có thể thương lượng một chút..”
“Ồ” Sở Đường nhướng mày, cười như không cười nhìn hắn: “thương lượng? Thương lượng như thế nào?”
“Một tháng, không, một tuần, một tuần sau ta liền chuyển đến chỗ huynh, có được hay...không?”
“Không thể” Sở Đường mặt không đổi sắc nhìn hắn, trực tiếp khiến mặt Lăng Tiêu cứng đờ, hắn há miệng thở dốc một hồi, dường như còn muốn nói gì đó, Sở Đường lại nói thêm:
“Nếu cậu không muốn bị lôi về nhà thì cứ tiếp tục ở đó đi”
“Sở Đường! Cậu còn có tình đồng môn hay không!” Lăng Tiêu tức giận, không nhịn được mà lớn tiếng.
“Từ trước tới giờ đều không có”
“Cậu, cậu..”
“Nếu cậu không có ý kiến gì nữa thì cứ quyết định vậy đi”
Mẹ nó, ai bảo hắn không có ý kiến? Hắn có, có rất nhiều đấy được không? Nhưng con hàng này căn bản lại làm như cái gì cũng không nghe thấy, cũng mặc kệ hắn có muốn hay không, trực tiếp làm thủ tục xong liền lôi hắn về nhà.
“Cậu còn không chịu đi?” Sở Đường xoay người lại, cả người có chút không kiên nhẫn.
“Tôi đói được chưa? Vừa mới tỉnh dậy còn chưa kịp ăn gì đã bị cậu lôi ra tới tận đây!” Giọng nói dường như nghiến răng nghiến lợi.
Đây còn có phải là người hay không! Lương tâm, lương tâm của hắn rốt cuộc đã vứt cho cẩu ăn rồi đi?!
Vậy mà lúc này Sở Đường lại giống như không có phát hiện ra lương tâm của mình bị đánh mất, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu đều là ghét bỏ: “cậu thật phiền phức”
Lăng Tiêu:.......
Chú cảnh sát, ở đây có bạo lực tâm lý thanh thiếu niên!
[ha hahaha, Lăng Thiếu, mặt mũi bây giờ cũng đã vứt, ngài chuyển qua hình thức bị ngược rồi sao? Hahaha ha hahaha] ở trong không gian cười nghiêng ngả, hoàn toàn là cảm giác vui sướng khi có người gặp hoạ, nó cũng không ngại thêm củi để lửa giận của Lăng Tiêu cháy to hơn.
Còn về việc ái ngại Lăng Tiêu ấy hả, từ khi gặp chủ thần nó đã không có.
Lăng Tiêu bây giờ cần hắn, hắn cũng cần Lăng Tiêu để xuyên qua các thể giới, hai người quan hệ cộng sinh, cũng chẳng có ai làm gì được ai.
“Lăn!”