Editor: Howaito Sakura
Mặt trăng đêm nay đặc biệt tròn.
Ánh trăng bao phủ cả tòa thành, xung quanh là thanh âm lá cay xao động. Nếu là người nhát gan, sợ rằng chưa đi vào đã bị dọa cho hôn mê.
Nam Nhiễm kéo xích sắt trên cửa phát ra tiếng lạch cạch. Nàng bẻ khóa, sau đó tùy tay ném khóa xích vào bụi cỏ bên cạnh, đẩy cửa ra đi vào.
Chân nàng chạm lên bùn, đi qua đường nhỏ hoang phế trong thành. Càng đi sâu vào trong càng yên tĩnh. Con cú mèo màu xám vẫn luôn đứng trên đỉnh tòa thành đã nhìn thấy hết toàn bộ cảnh tượng này.
"Xì xào."
Trong miệng nó phát ra thanh âm kỳ quái, kêu lên hai tiếng. Khi Nam Nhiễm đẩy cửa chủ thành, nó vỗ cánh bay đi.
Cửa chủ thành mở ra, bên trong là mạng nhện tro bụi bám đầy. Nơi này nhiều năm không trùng tu cũng không có người ở, sàn gỗ đã vểnh lên. Khi nàng đẩy cửa tiến vào còn làm kinh động con chuột bên trong, sau khi người thú liếc nhau, nó quyến định chạy biến.
Nàng gỡ khăn tay, buộc lại mái tóc tựa rong biển của mình. Nàng bước lên cầu thang uốn lượn vòng cung theo từng tầng lên trên. Khi nàng sắp lên tới đỉnh, chợt nghe thấy tiếng chấn động phát ra kịch liệt phía trên, có vẻ có người đang đánh nhau. Càng tới gần, tiếng động càng lớn, ẩn ẩn còn có thể nghe được tiếng Thánh Á mắng người:
"Ngươi đừng có giả vờ là hoàng tử với ta, ngươi chính là tên khốn! Ngươi cho rằng ai mặc trang phục hoàng tử cũng là hoàng tử sao? Cầm thú! Ta khinh!"
Nam Nhiễm ngẩng đầu, nhìn về phía gác lửng, cửa gác đã bị mở ra. Nàng đứng trên bậc thang, nương ánh trăng nhìn rõ tình hình bên trong.
Thánh Á một tay cầm váy, một tay nắm chặt một thanh gậy gỗ, đuổi đánh một thiếu niên. Mà thiếu niên bị đánh đến mặt mũi bầm dập không ngừng nhấn mạnh:
"Ta là hoàng tử nhỏ tuổi nhất của Thái Dương quốc, vẫn luôn đi du lịch bên ngoài, ngươi đương nhiên không biết ta."
Thánh Á phẫn nộ: "Vậy sao vừa nãy ngươi sờ ta?"
"Ta đâu cố ý, vừa rồi ta bị ngã mà!"
Nam tử cố gắng giải thích, hy vọng Thánh Á có thể ngừng việc đánh người lại.
Thực phiền não mà.
Hắn tới đây vốn muốn đánh ác long giải cứu công chúa, trở thành anh hùng. Ai ngờ công chúa này lại khỏe như vậy, còn bắt hắn lại đánh. Không thành anh hùng, nhưng thật ra lại thành cẩu hùng.
Thánh Á bán tín bán nghi với lý do này, sau đó nghe thấy có động tĩnh ở cửa, lập tức xoay đầu nhìn thấy Nam Nhiễm đang đứng nghịch móng tay. Ánh mắt nàng liền phát sáng:
"Tiên tử!"
Nàng hô lên, ném gậy gỗ trên tay đi, chạy về phía Nam Nhiễm.
Ánh mắt nàng đảo qua Thánh Á. Hình như mảnh pha lê càng ngày càng sáng rồi. Sau đó nàng lại nhìn thiếu niên bị đánh đến mức quỳ rạp trên đất, phát hiện ra ánh sáng mỏng manh tản mát trên người hắn.
Lại một mảnh pha lê nữa..
Nếu so sánh hai người họ, hào quang của Thánh Á vẫn sáng hơn. Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nhắc nhở: [Kí chủ, kỳ thật hoàng tử Ba Đặc trong hoàng cung cũng là một trong những ứng cử viên. Chẳng lẽ ngài không phát hiện trên người hắn có ánh sáng sao? ]
"Không để ý."
Tiểu Hắc Long nghĩ nghxi, đáp: [Vậy à. Mỗi lần kí chủ gặp hắn đều là ban ngày. Ánh sáng trên người quá yếu, cho nên ngài không thể thấy được.]
Nó đang tự lẩm bẩm, ánh mắt Thánh Á đã phát sáng khi nhìn Nam Nhiễm, bộ dạng vô cùng cảm động:
"Tiên tử, ngươi tới cứu ta sao? Tiên tử, ngươi thật tốt."