Editor: Howaito Sakura
Một cơn gió nhẹ thổi qua đê biển, khi Nam Nhiễm khôi phục tinh thần, Tây Nặc đã sớm biến mất, chỉ còn có nàng và nồi hải sản kia. Mà khăn đen trong tay vì việc ăn uống của nàng mà lỏng ra. Nàng tháo khăn đen, nhìn thấy rõ miệng vết thương trong lòng bàn tay. Không biết vì sao mà vết thương đã lành hơn so với trước lúc ăn, có dấu hiệu khép lại.
Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói: [Kí chủ, lực lượng của thần rừng xâm nhập trong cơ thể ngài được ngăn chặn rồi.]
Nàng khép mắt, nhìn miệng vết thương trên tay mình, đôi môi đỏ mọng cong lên thành nụ cười.
"Là hiệu quả do thuốc hắn cho ta uống?"
Tiểu Hắc Long: [Đúng vậy kí chủ. Thuốc hắn cho ngài uống có long huyết bên trong. Là long huyết áp chế lực lượng của thần rừng.]
Nàng lẩm bẩm: "Rồng?"
Sau đó, trong đầu nàng xuất hiện khung cảnh trên biển lúc nãy. Không biết vì sao, Tiểu Hắc Long cảm thấy tâm tình của kí chủ mình không tốt lắm. Nàng đan hay sau đầu, tựa vào một cây cột, nhắm mắt lại, tư thái nhàn tản. Nàng bĩu môi.
"Ngươi đừng nói với ta hắn chính là rồng."
Tiểu Hắc Long: [Đúng! Hắn là rồng!]
Khi nó hưng phấn nói đến chuyện này, phát hiện ra sắc mặt của kí chủ càng ngày càng không tốt. Kí chủ vẫn chưa từ bỏ ý định:
"Hắn không phải do dạ minh châu biến thành?"
Không biết vì sao, khi Tiểu Hắc Long nghe kí chủ nói những lời này, nó cảm thấy rất xót xa, thanh âm trả lời không khỏi nhẹ đi rất nhiều.
[.. Không phải.]
Nó đang nói, Nam Nhiễm xoay người, úp mặt xuống đất, không nói chuyện nữa. Nàng còn tưởng rằng hắn là dạ minh châu chấn kinh khắp nơi, hóa ra là một con rồng.
Hừ.
Bong bóng màu hồng về dạ minh châu biến thành người vỡ nát, con mẹ nó, nàng cũng không thể ăn thịt rồng.
Đáng giận.
Nàng tức giận xoay người, đánh một quyền liền đê biển, nháy mắt liền tạo ra một lỗ hổng lớn. Khi nàng tức giận xoay người lần nữa, ầm một tiếng, bờ cát cao hơn mười thước trên đê biển đổ ập xuống.
Lời nói an ủi kí chủ của Tiểu Hắc Long vừa đến bên miệng đã lập tức nuốt xuống. Không phải nó không muốn nói, mà là không dám nói. Nó sợ bị đánh.
Khi Nam Nhiễm chìm trong buồn bực rối rắm, hoàng hôn cuối cùng cũng đến. Hải âu bay xung quanh biển kêu to, thủy triều dâng lên. Khi mặt trời hoàn toàn lặn về Tây, nàng lăn một vòng trên cát, sau đó đứng dậy, ném áo khoác đen trên người đi. Váy xanh của nàng đã khô, nàng buộc tóc bằng chiếc khăn đen, phủi cát trên người mình xuống.
Ha.
Cuối cùng cũng đến tối rồi.
Đại khái do có nguyên nhân bị hạn chế, ngược lại xúc tiến tính tích cực của kí chủ. Mỗi khi trời tối sẽ chạy loạn khắp nơi hoặc bị dạ minh châu mang theo rồi chạy loạn.
Bầu trời tối hoàn toàn.
Đồng chí Nam Nhiễm ăn uống no đủ, rốt cục nhớ tới cần phải cứu công chúa trong tòa thành. Tiểu Hắc Long bắt đầu chỉ đường cho kí chủ: