Mộ Ngôn không nói gì, An Duyệt nói một mình, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, nói nói liền nói về Lục Dã.
"Mình cùng A Dã không quá quen.."
Không quá quen.
Mộ Ngôn yên lặng niệm một lần, lại từ từ nhìn thoáng qua An Duyệt.
An Duyệt cũng không có nhận thấy được ánh mắt của Mộ Ngôn, "Thành tích học tập của A Dã rất tốt, mỗi tội người không dễ ở chung, có chút hung."
An Duyệt thè lưỡi, "Ngay cả hỏi bài hắn mình cũng không dám."
"Cậu thật là lợi hại, tiết văn nghệ buổi tối hôm đó thật là quá soái."
"..."
Một đường, Mộ Ngôn trầm mặc không nói gì, ngẫu nhiên trả lời một tiếng, hoặc không thì cũng chỉ là liếc mắt nhìn nhiều hơn mấy cái.
Người ta trọng sinh chỉ số thông minh đều khai quải¹, người này trọng sinh thành tiểu bạch ngọt?
¹: Chỉ số thông mình tăng cao không ai bì nổi cái kiểu buff tận trời đó
【 không phải tiểu bạch ngọt như thế nào có thể bị nam chủ ăn gắt gao. 】 thanh âm chúa tể hệ thống vang lên.
【 bên trong vị diện thanh xuân, nữ chủ thuần khiết một chút trong sáng một chút tương đối tốt. 】
Mộ Ngôn: "Học được."
Vì thế dọc đường đi, An Duyệt đối Mộ Ngôn có thể nói là phục sát đất.
"Thành tích của cậu thật tốt, về sau mình có thể tìm cậu hỏi bài sao?"
"Cậu có muốn cùng bọn mình đi học bù hay không a, mình cảm thấy thành tích của cậu thật tốt, có cơ hội bước một bước vào ban mũi nhọn."
"Có thể dạy mình nhảy sao ~"
"Còn có lần trước cảm ơn cậu đã cứu mình, cậu cũng thật lợi hại, cư nhiên còn có thể dùng dây thép để mở khóa."
"..."
Đối với việc này, Mộ Ngôn --
"Không thể không hẹn không được, đừng nói bậy."
Mộ Ngôn cự tuyệt hết thảy thỉnh cầu của An Duyệt, nhưng mà cũng không ảnh hưởng An Duyệt đối Mộ Ngôn sùng bái.
An Duyệt chỉ là mời Mộ Ngôn đến nhà ăn ăn một chút.
Dọc theo đường đi lảm nhảm cùng Mộ Ngôn nói chuyện.
Lúc đi ngang qua sân thể dục, Mộ Ngôn từ rất xa nhìn thấy một quả bóng hướng bên này bay tới.
Dưới chân đang muốn hoạt động --
【 ký chủ, thuận tay kéo người ta một chút! 】 thanh âm chúa tể hệ thống đồng thời vang lên.
Vì thế, trong nháy mắt, vẫn còn đang nói chuyện An Duyệt đột nhiên bị người kéo một cái, chân khụy xuống, bổ nhào vào trên người Mộ Ngôn.
An Duyệt không nặng, thân hình nhỏ xinh, Mộ Ngôn còn có thể trụ được.
Quả bóng bay sượt qua người Mộ Ngôn, nện ở thân cây phía sau Mộ Ngôn, làm một đám lá cây rơi xuống.
"An Duyệt!"
Lúc này, bên kia sân thể dục truyền đến một tiếng gào, thanh âm còn lộ ra một tia khẩn trương, bay nhanh chạy về phía bên này của Mộ Ngôn.
Sau đó, một tay đem An Duyệt từ trên người Mộ Ngôn kéo ra tới, hai tay đặt ở trên vai An Duyệt, hai tròng mắt lướt qua một chút khẩn trương, "Có bị thương hay không?"
Tống Lam mặc một thân quần áo vận động màu lam, trên khuôn mặt trắng nõn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Hormone nam tính nồng đậm.
An Duyệt chính là còn đang mộng bức đâu, đột nhiên bị kéo vào trong lòng ngực Tống Lam, mặt xoát cái đỏ lên.
Khinh thanh tế ngữ nói, "Không có việc gì."
Một bên Mộ Ngôn một chút cũng đều không có cảm giác bị ăn cẩu lương, bóng lăn đến dưới chân Mộ Ngôn, cô nhẹ nhàng liếc liếc mắt một cái.
Chân hất lên, đem bóng hất tới trên tay chính mình, tính toán chút khoảng cách.
Một tay đút túi, một tay đánh bóng rổ trong tay, động tác không chút để ý.
Không mặn không nhạt nhìn thoáng qua Lục Dã, thiếu niên giữa trán rịn ra một tầng mồ hôi, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ khỏe mạnh.
Đôi tay để ở sau người, mặt vô biểu tình, môi mỏng hơi hơi nhấp.
Quả bóng vừa nãy kia chính là Lục Dã vứt.
Lục Dã không quá biết đánh bóng rổ, nên mới có một màn như vừa rồi.
Chỉ nhìn thấy thiếu nữ đi đến bên người Lục Dã, động tác ở tay một chút cũng không chậm, tùy tay đem bóng ném đi.
Cùng với thanh âm kinh ngạc chung quanh.
Bóng loảng xoảng đập vào khung, rơi xuống túi lưới.
"Bóng là chơi như vậy."
Thanh âm nhu hòa ôn nhuận của thiếu nữ tựa gió nhẹ bay vào trong tai.