Đông Ngô sơ niên.
Bắc Nhạc tổn thất thảm trọng, cuối cùng cửa thành bị công phá.
Nữ chính ủng trăm vạn dân tâm, nhất thống giang sơn làm đế.
Thế nhưng, vị quân sư nổi tiếng thiên hạ lại không biết đi về đâu, kể từ đó, lời đồn về quân sư có ngàn vạn loại phiên bản.
—— tướng quân Hoàng Diệp Toàn 【 phiên ngoại 】
Quân sư không còn nữa, tướng quân lấy chiến nổi tiếng thiên hạ còn đây.
Tướng quân tháo xuống mặt nạ, đó là một gương mặt kinh diễm kiểu gì.
Phía Bắc kinh thành trong một tòa nhà, một nữ tử hồng y váy dài xinh đẹp đang đứng, trước mắt nàng là một bức họa treo trên cây hòe.
Trên họa, nàng kia miệng ngậm nụ cười ôn nhu, tay cầm quạt lông, làn váy khẽ vung lên, tóc đen buộc sợi tơ hồng, cả người như muốn bay lên trời.
Hoàng Diệp Toàn nhớ lại ngày đó, vẫn như cũ không thể tin.
Giống như một người đang hiểu rõ bỗng nhiên biến đổi thành một người hoàn toàn khác, không bị lý trí khống chế, hoàn toàn điên cuồng.
Trong mắt chỉ còn mỗi giết chóc mà thôi.
Đêm khuya mộng về, Hoàng Diệp Toàn vẫn sẽ bị ánh mắt cuối cùng ấy doạ tỉnh.
"Mẫu thân."
Lúc này, sau lưng nàng vang lên một giọng nói mềm mềm êm êm, Hoàng Diệp Toàn cúi đầu nhìn, bế tiểu nhân nhi lên.
Tiểu nhân nhi đôi mắt xoay tròn, nghịch ngợm nhìn bức họa.
Khoé miệng nhỏ chảy giọt nước dãi trong veo, "Mẫu thân, vị tỷ tỷ này đẹp quá."
Tiếng tiểu hài nhi mềm nhuyễn vang lên, "Hài nhi sau này lớn lên muốn gả cho nàng."
Hoàng Diệp Toàn: "......"
Nàng trợn trắng mắt, con mẹ nó, đã chết còn yêu nghiệt như thế trêu chọc cả tiểu hài tử.
Nàng không chút khách khí nói, "Gả cho nàng ta làm gì, nàng ta là ma quỷ."
Tiểu hài tử không quá hiểu lời Hoàng Diệp Toàn nói, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Hoàng Diệp Toàn.
Thế là, Hoàng Diệp Toàn bổ sung tiếp một câu, nói năng thấm thía, lấy Mộ Ngôn làm tài liệu phản diện, ôm bảo bối nhi tử của mình.
Nói, "Về sau cần phải thấy rõ, thê chủ tương lai của ngươi nếu trông giống nàng, vậy thì nhất định phải tránh xa, nàng ta nhất định rất khắc nghiệt, phi thường xoi mói."
Tính kế ngươi đến đũng quần cũng không tha.
Tiểu hài nhi vẫn thực nghi hoặc, hắn mềm mại nói một câu, "Vậy muốn tìm cái dạng gì?"
Hoàng Diệp Toàn ho lên một tiếng, nghiêm trang nói, "Đương nhiên là phải tìm cái loại tiểu khả ái, thân phì thể tráng, cặp mắt nho nhỏ, trắng trẻo mập mạp."
"Người đó nhất định sẽ rất hiền lành." Giống nàng vậy đó.
Bức họa Mộ Ngôn: "......"
Phu lang mới vừa bước ra của Hoàng Diệp Toàn: "......"
"Hoàng Diệp Toàn! Lại con mẹ nó nói bừa, lão tử một roi quất chết ngươi!"
Yên lặng một lát, trong đình viện vang lên một tràng rống giận.
Chỉ dư lại cơn gió nhẹ thoáng cuốn lên bức họa.
Tiểu hài tử bị ném lại nơi đó, ngưỡng cổ, ngẩng lên nhìn bức họa.
Nàng trên họa vẫn giữ nguyên ý cười không đổi, nụ cười đó khiến người cảm thấy như tắm mình trong gió xuân......
——【 phiên ngoại xong 】
【 Mộ Ngôn, cô là con cầm thú! 】
【 làm cặn bã thì làm cặn bã đi, cô còn hắc hóa! 】
【 thứ đó rốt cuộc là cái quỷ gì! 】
【 cô giải thích rõ ràng cho lão tử, cô biết không cô gây động tĩnh lớn như thế chúng ta đều bị người của cục quản lý thời không vị diện chú ý rồi! 】
【 cô người đàn bà âm hiểm xảo quyệt, tâm địa độc ác, không có một tí lòng nhân ái, đáng khinh xấu xa này! 】
Trong không gian, nữ tử một bộ đạo phục màu trắng, ấn đường một nốt chu sa, khiến cô trông càng giống như tiên sĩ.
Mộ · âm hiểm xảo quyệt · tâm địa ác độc · đáng khinh xấu xa · Ngôn liên tục nghe hệ thống thóa mạ hai giờ liền.
Chớp chớp mắt, vẻ mặt hết sức vô tội, "Này đâu phải tôi sai."
Chúa tể hệ thống: 【!!! Không phải cô sai?! Vậy cô mẹ nó giải thích cho lão tử! Chẳng lẽ còn là lão tử sai? 】
Trời biết, nó lúc ấy bị dọa túng như choá.
Đó con mẹ nó là cái thứ quỷ gì, sử dụng xong, Mộ Ngôn hoàn toàn như biến thành một người khác.
"Tính tình tới, ngăn cũng ngăn không được, cậu hiểu mà, tôi yếu."
【......】 lần đầu nghe thấy lấy mình rất yếu làm lý do, còn đúng lý hợp tình như vậy.