Quý Lan Âm càng thêm ngây ngẩn, cặp mắt không chớp nhìn nữ nhân trước mặt.
Nàng không chỉ bế nổi hắn, còn bế công chúa nữa!
Quá, quá soái!
Nhưng mà, ánh mắt Quý Lan Âm nhìn Mộ Ngôn lại càng lúc càng mơ hồ, mí mắt hắn cứ như dính lại.
Như thể giây tiếp theo là sẽ ngủ.
Nhưng người trước mặt lại cười xấu xa, nâng cằm Quý Lan Âm lên, khom mình phủ lên đôi môi hơi lạnh ấy.
Cánh môi bị hung hăng cắn nhẹ, sự lạnh lẽo nổi thẳng linh hồn, Quý Lan Âm bỗng mở choàng mắt ra.
Liền chạm phải một đôi mắt đen thẩm sâu không thấy đáy.
Cảm xúc bên trong đôi mắt lại khác hẳn vẻ ngoài cười tủm tỉm của cô, như một đầm băng sâu không thấy đáy, u lạnh và nguy hiểm.
Mộ Ngôn rời khỏi môi Quý Lan Âm, một tay ôm ngang người Quý Lan Âm, "Đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ phạm tội."
Chung quanh cô im lặng như bị thời gian đóng băng, chỉ thấy cô bước một bước, thoắt cái đã đến bên cạnh Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch nhìn chằm chằm Quý Lan Âm trong lòng cô, còn chưa nói gì, đã thấy Mộ Ngôn khinh miệt liếc nhìn cô ta.
Cô không nói gì, đầu ngón tay chỉ ngoắt nhẹ, linh hồn của Thẩm Bạch đã bị rút ra.
Linh hồn đó là một nữ tử mặc trường bào màu tím sẫm, với khuôn mặt nguyên bản của Mộ Ngôn, chẳng qua mặt mày cô ta giăng đầy sự quỷ quyệt.
Không cam lòng.
Lại thấy Mộ Ngôn duỗi tay, linh hồn nọ không tình nguyện thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một mảnh hồn nguyên, rơi vào trong tay Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn chậc lưỡi một tiếng.
Liếc cũng không liếc cái xác đã chết đi nọ.
Trong lòng ngực, Quý Lan Âm không biết khi nào, nhiệt độ cơ thể đã lạnh.
Mộ Ngôn cúi đầu nhìn xuống Quý Lan Âm, chỉ nhẹ nhàng như vậy, thân thể hắn bỗng hóa thành vô số điểm nhỏ.
Trong không khí loáng thoáng vang lên giọng cô mát lạnh, "A, đã đi rồi, còn chưa xem ta giết người đâu."
Chúa tể hệ thống: 【......】
Giết, giết người!!!!
Một lát sau, phía trên chiến trường, cùng với mưa rơi, máu chảy thành sông.
Cả chiến trường, mấy vạn tướng sĩ Bắc Nhạc, thế nhưng trong khoảnh khắc, tất cả đều chết đi.
Thây phơi ngàn dặm.
Mà ở trên ngọn núi do thi thể xếp thành, một thiếu nữ đang khoanh tay mà đứng.
Thiếu nữ trên mặt mang nụ cười nghiền ngẫm, đôi tay trắng nõn thon dài.
Mắt cô chớp loé chớp loé hồng quang, sự mất kiểm soát, mặt âm u bị vô hạn khuyếch trương, cực kỳ đáng sợ.
Chúa tể hệ thống: 【!!! 】
【 Mộ Ngôn! Cô điên rồi! 】 nó bất quá là ngây người một giây thôi, mấy vạn sinh mệnh thế nhưng trong khoảnh khắc liền không còn.
Tiếng của chúa tể hệ thống kéo lại thần trí của Mộ Ngôn, cô chậm rãi liếc vào trong hư không một cái, "A, quên mất, còn có người."
Chỉ thấy cô duỗi tay chộp tới, một nhúm lông xù trắng trắng bỗng xuất hiện trong tay cô.
Mộ Ngôn nhấc nhúm bông trắng lên, nhìn nhìn.
Giống như chỉ là một nhúm tròn, không có mắt miệng.
Chúa tể hệ thống: 【......】
Nó muốn giết nữ nhân này a a a a!!!
Thấy có vẻ không thú vị, Mộ Ngôn tùy ý ném nhúm tròn đi.
Nhúm tròn biến thành một đường parabol.
Tiếp đó, Mộ Ngôn lại đem tầm mắt quay ngược về phía sau cô.
Mấy vạn tướng sĩ, nữ chính và Hoàng Diệp Toàn đang sửng sờ nhìn cô.
Vành môi nhoẻn lên nụ cười khát máu, đang muốn hành động.
Đầu cô bỗng đau nhói, linh hồn thoát ly, thân thể cứ thế ngã xuống trong những ánh mắt nhìn của phe Đông Ngô và nữ chính.
Chúng tướng sĩ: "......"
Vừa rồi, đó là quân sư?
Má ơi!
Quân sư!!
Đám tướng sĩ và Hoàng Diệp Toàn bị dọa nói không nên lời, cứ ngốc ngốc nhìn Mộ Ngôn ngã xuống.
Một lát sau mới phản ứng lại, có mấy người cuống quýt qua đỡ.
Các nàng không biết, mình xuýt nữa đã mất một cái mạng......