Editor: Yenncuteee_
Beta: Tieen
Tô Mộc chưa từng yêu một nam nhân, cũng không biết phải làm thế nào để lấy lòng nam nhân?
Đưa tiền sao? Cô thích nhất món đồ chơi nhỏ này.
Chẳng qua, đó đều là của cô!
Đưa cho đối tượng công lược... Sau khi công lược sẽ đòi trở về?
【 Ký chủ, hãy lấy chân thành đổi lấy chân thành. 】 Cửu Thiên Tuế vừa lúc lật bách khoa toàn thư công lược nhìn thấy một câu nói như vậy, cảm thấy còn rất có đạo lý, đọc cho ký chủ nghe chút.
"Chân thành?"
Đó là cái gì? Có thể đổi tiền không?
A, đúng rồi, có thể đổi tích phân.
Tích phân = tiền.
Chứng minh chân thành vẫn hữu ích.
【 Ký chủ, cái logic cường đại của cô, dù thế nào cuối cùng cũng có thể vòng trở lại tiền, hệ thống còn nói được gì nữa? 】
"Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi tới, thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi đi xa."
【 Ký chủ, cô nói rất đúng, cho nên ký chủ a, chân thành của cô đâu? 】
"Chờ ta tìm xem."
Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】
Nói chuyện với ký chủ, có thể làm cho hệ thống tức chết.
Dựa theo hệ thống chỉ dẫn, Tô Mộc rất nhanh đã đến phủ đệ của Uyên Hề.
Tựa hồ sớm đã nhận ra được cô đến, mũi chân cô vừa mới dừng lại trước cửa, sau một khắc cửa lớn màu đỏ thẫm liền mở ra.
"Mời vào." Âm thanh bên trong cách cửa truyền đến.
Tô Mộc vừa bước chân vào trong cửa, cảnh sắc trước mặt trực tiếp lui ra bốn phía, xuất hiện một cái hang động mây mù lượn lờ.
Cô cất bước đi về phía trước.
"Cộc cộc ——" Tiếng bước chân rơi trên mặt đất vang lên trên bốn bức tường của hang động.
"Khụ, tiểu Địa Tiên, ngươi lại đây." Giọng nói ở phía trước vang lên, Tô Mộc theo âm thanh đi về phía trước, kèm theo tiếng bước chân rõ ràng từng bước một.
Tựa như một người hành tẩu trong sương mù dày đặc, chỉ có thể thấy rõ hoàn cảnh trước mặt mình trong vòng một mét.
Tô Mộc đi trăm bước, trước mắt bổng nhiên sáng tỏ, nhìn thấy giữa một ao nước hình tròn đặt một cái ngọc quan (quan tài ngọc bích) lơ lững giữa không trung.
Nước trong ao bên dưới phát ra ánh sáng màu xanh lục nhàn nhạt.
Linh khí thật nồng đậm.
Tô Mộc đứng cách đó mười mét, linh khí chui vào trong cơ thể, cảm giác lỗ chân lông của thân thể đều giãn ra, thần thanh khí sảng.
"Uyên Hề Tiên Tôn." Tô Mộc nhàn nhạt mở miệng.
Một đạo thân ảnh màu trắng chậm rãi xuất hiện trước mắt, bạch y tóc bạc, hắn giống như thần để (nơi ở của Thần) không nhiễm một hạt bụi trần.
Dung nhan tuấn mỹ, giữa hai hàng lông mày nhiễm u buồn nhàn nhạt, ánh mắt hắn đảo qua Tô Mộc, thân ảnh chợt lóe, đã ngồi xếp bằng bên cạnh bàn trà không biết từ khi nào xuất hiện.
"Tiểu Địa Tiên, lại đây nghe bản tôn nói với ngươi." Uyên Hề vén ống tay áo rộng lớn, phong thái thanh nhã, ngón tay thon dài cầm ấm trà lên, rót nước trà vào chén trà đối diện.
Tô Mộc ngồi xếp bằng đối diện với hắn.
Uyên Hề uống một ngụm trà, từ tốn nói.
Người trong quan tài ngọc kia, là thê tử hắn nhận định cả đời, việc này nói ra thì rất dài...
Trong mệnh của Uyên Hề có một tử kiếp, năm trăm năm trước, hắn tính ra muốn tránh thoát kiếp số này, cần hạ phàm trải qua trăm năm chua ngọt cay đắng của người phàm, chỉ là hắn không ngờ, đây mới là kiếp số của hắn.
Hắn lịch kiếp là lúc cùng một nử tử Phàm giới hiểu nhau yêu nhau.
Nhưng thời gian hạnh phúc thoáng qua, tuổi tác ở Phàm giới bất quá chỉ là trong chớp mắt, hắn tránh thoát tử kiếp trong mạng, lại tránh không thoát được tình kiếp này.
Một khắc kia nàng chết đi, hắn trở về vị trí cũ, muốn dùng tu vi bảo trụ mạng của nàng, trợ giúp nàng thành Tiên cùng mình tiếp tục duyên phận này, thế nhưng nàng chịu không nổi phần lực lượng này, hồn về Tây Thiên.
Hắn liều mạng muốn bảo trụ, cuối cùng chỉ là hồn phách nàng sắp tiêu tán.
Hắn thân là Tiên Tôn Tiên giới, phàm nhân nào có thể thừa nhận ân huệ của hắn, cùng nàng trăm năm đã tiêu hao hồn phách của nàng, nếu rơi vào luân hồi, sẽ bị luân hồi chi lực tiêu hao hầu như không còn, tiêu tán ở thế gian mênh mông này. Nhưng nếu không luân hồi, hồn của nàng cũng không thể lưu lại trên thế gian.
Không gì khác hơn, đều là đường chết.
☆☆☆☆☆
//