Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

chương 328: thầy giáo không nghe lời (37)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Yenncuteee_

Beta: Tieen

Muốn Tần Kiêu nhanh chóng khống chế Tần gia, chỉ bằng lực con kiến của cô và Tần Kiêu, tạm thời không có khả năng, cho nên Tô Mộc mới phải mượn ngoại lực.

Không có Tần gia, Mạnh Doanh mới chạy không thoát.

Thái tử gia Tần gia một mực che chở cô ta, bản lĩnh của mình có lớn hơn nữa, cũng khó có thể từ chỗTần gia to lớn rắc rối phức tạp tìm được cô ta.

【 Ký chủ, hệ thống quỳ lạy cô. 】

Mạch não của ký chủ luôn cao hơn những người khác.

Một cái nhiệm vụ, ký chủ đã vội vàng làm thành một tác phẩm nghệ thuật.

Bên này Tô Mộc cùng mấy người Ninh lão nói chuyện, bên kia một đám người Tần gia và cả Tần Kiêu đang sửng sốt bị cảnh sát bắt.

Cái quái gì vậy bà cô nhỏ của tôi, đây là phá hủy hàng hay là đang hãm hại hắn?

Gần đây hắn có đắc tội cô sao? Không có nha...

Hàng của Tần gia tất nhiên không thể tránh được, mà Tần gia lợi dụng quan hệ, đem người ra ngoài.

Tần Kiêu xuất hiện cộng thêm cảnh sát xuất hiện, làm cho hắn bị người Tần gia hoài nghi, người Tần gia từ trên người hắn tìm ra một cái USB ngay cả hắn cũng không biết.

Tần Kiêu cho rằng mình bị Tô Mộc hố, ông Tần gọi hắn qua.

Thì ra trong USB, là một video quay lén, trong video chính là hình ảnh anh ba của hắn được trọng dụng đang cấu kết với cảnh sát.

Mà hắn xuất hiện ở bến tàu, bị hiểu là để nhắc nhở bọn họ, nhưng không kịp.

Tần Kiêu trong lúc mơ mơ màng màng, được ông Tần đề bạt lên vị trí của lão Tam Tần gia.

Lão Tam Tần gia quản lý, là mấy cái địa bàn, hắn giống như từ một người nhặt rác bỗng trở thành người lái xe sang.

Nếu không phải Tần Kiêu diễn xuất rất giỏi, năng lực ứng phó hiện trường xuất sắc, không hề lộ ra sơ hở lớn, nếu không hôm nay hắn không thể từ Tần gia đi ra.

Tần Kiêu từ chỗ ông Tần đi ra, đã là một giờ đêm.

Gió lạnh vào ban đêm làm hắn run rẩy.

Trong nháy mắt tỉnh táo, nhìn bốn phía, phát hiện không có người, hắn mới gọi điện thoại cho Tô Mộc.

"Bà cô nhỏ ơi, cô đây là muốn hại tôi sao?"

"Gửi cho anh một thứ, tự mình xem."

"Bây giờ tôi chỉ muốn tắm nước nóng, sau đó ngủ một giấc, nhìn thấy mặt trời ngày mai, để biết tôi còn sống."

"Cố lên, tiểu tử." Tô Mộc khích lệ nói.

Tần Kiêu nhìn cuộc gọi bị cúp máy: "..."

Cô so với mình còn nhỏ hơn mấy tuổi, gọi mình là tiểu tử, không biết tôn kính trưởng bối chút nào.

Tần Kiêu duỗi lưng, sau đó lười biếng đi bộ trong bóng đêm, mở thứ Tô Mộc gửi trên điện thoại di động.

Hắn có cảm giác mệt mỏi giống như mình đang sống trong một thế giới giả?

Bởi vì hắn bị thứ Tô Mộc gửi tới dọa sợ đến mức mồ hôi lạnh toát khắp người.

Hắn cảm thấy may mắn, vì mình không đối đầu với cô.

Tất cả mọi thứ hôm nay, toàn bộ đều tiến hành trong tính toán của cô, không có sai lệch, một người như vậy, hắn tự nguyện gọi một tiếng bà cô nhỏ.

-

Bên kia, sau khi Tô Mộc tách khỏi đám người Ninh lão, tìm một chỗ thay quần áo rồi chuẩn bị lái xe trở về Chu gia.

Nhìn thấy trên điện thoại hiển thị mấy chục cuộc gọi nhỡ của Thiên Qua, còn có trên WeChat liên tục gửi rất nhiều bao lì xì.

Ngồi trong xe ấn mở từng cái một, tính ra cũng rất nhiều nha.

Thiên Qua bên kia vẫn không ngủ nhìn từng bao lì xì được mở ra, đang muốn gọi điện thoại cho cô, lại nhìn thấy tên cô nhảy lên màn hình điện thoại của mình.

Cô chủ động gọi cho anh?!

Thiên Qua nhìn chằm chằm vài giây, mới bắt máy.

"Mạnh Tịch, gặp mặt."

"Bây giờ?" Tô Mộc nhìn thời gian hiện tại, hơn một giờ, anh nói gặp mặt?

"Gặp ở đâu." Bao lì xì đã nhận, gặp mặt mà thôi.

☆☆☆☆☆

//

Truyện Chữ Hay