Editor: Yenncuteee_
Beta: Tieen
"Hai vợ chồng các người, chuyện gì xảy ra hả? Tịch Nhi xảy ra chuyện lớn như vậy? Một chút cũng không biết..." Lão gia tử vốn đã mắng qua điện thoại một lần, chỉ là hiện tại ba mẹ Mạnh lại tự tới cửa, ông không mắng một tiếng khó tiêu tan hết tức giận trong lòng.
"Ông ngoại..." Mạnh Nghiêu ngắt lời lão gia tử.
"Còn cháu nữa, Mạnh Nghiêu, em gái cháu như vậy..." Lão gia tử bị Mạnh Nghiêu cắt ngang, lập tức dời hỏa lực sang.
"Tịch Nhi, sao vậy?" Mạnh Nghiêu đỡ đòn mắng của lão gia tử, nói hết lời.
Lão gia tử một khắc trước còn tức giận mắng xối xả, lập tức trì hoãn, xoay người hiền dịu nhìn Tô Mộc xuất hiện.
"Tịch Nhi, cháu cần gì?"
"Ông ngoại, ba mẹ, anh trai, con ra ngoài một chuyến."
"Ông ngoại, ông nên đi tản bộ, chuyện này con tự mình xử lý, ông và ba mẹ, anh trai, cũng không cần lo lắng." Tô Mộc một lần nữa nhấn mạnh.
Cô thật không ngờ, chuyện này bởi vì mình giấu diếm, làm cho lão gia tử tức giận như vậy, hơn nữa đối tượng trút giận không phải là cô, mà là ba mẹ Mạnh và Mạnh Nghiêu.
Nhưng cô lại tình nguyện lão gia tử trực tiếp hướng về phía cô tức giận, không cần liên lụy đến người khác.
Ba mẹ Mạnh cũng không bởi vì cô giấu diếm, bị lão gia tử mắng mà đối với cô có khúc mắc, ngược lại còn tự trách.
Nguyên chủ có người nhà như vậy... Thật sự rất tốt, đáng tiếc là cô ấy không có phúc hưởng thụ...
Lão gia tử nhu thuận gật đầu, nhìn theo Tô Mộc ra cửa, thẳng đến khi không thấy bóng lưng Tô Mộc, ông u oán nhỏ giọng nói: "Nhất định là tiểu tử thúi Thiên Qua kia!"
Buổi tối hẹn còn Tịch Nhi đi ra ngoài, không có lòng tốt!
Độ hảo cảm của lão gia tử đối với Thiên Qua lại giảm xuống.
Thiên Qua vô tội buộc phải cõng nồi.
-
Tô Mộc lái xe một đường hướng về phía bến tàu.
Trên đường vẫn luôn nói chuyện điện thoại với Tần Kiêu.
Thế nên Thiên Qua thỉnh thoảng gọi điện thoại đến đều là máy bận, điều này khiến anh hết sức ai oán, có thể trò chuyện với ai mà lâu như vậy, không thèm để ý anh?
Đến bến tàu, hội hợp với Tần Kiêu.
"Bà cô nhỏ của tôi ơi, cô xác định chỉ có hai người chúng ta đi cướp lô hàng này?" Tần Kiêu lười biếng dựa vào bên cạnh xe tải ở bến tàu.
"Ừ." Tô Mộc trả lời.
Đêm nay Tần gia có một nhóm buôn bán ma túy đến bến tàu, sẽ cung cấp một lượng lớn cho câu lạc bộ giải trí của nước Z.
【 Ký chủ, lúc trước cô ăn đen vũ khí thì thôi, ma túy này... Lẽ nào cô định lấy kiếm tiền à? 】
"Ta không động vào ma tuý." Cô kiếm tiền cũng có nguyên tắc.
【 Ký chủ à, vậy cô đến trừ gian diệt ác hả? 】Nó không tin ký chủ sẽ làm việc vô ích.
"Mi đoán xem."
Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】
Nó và ký chủ, không thể vui vẻ trò chuyện nổi.
Cửu Thiên Tuế câm miệng, nó lẳng lặng nhìn ký chủ, xem cô trừ gian diệt ác như thế nào.
Cùng Tần Kiêu đợi một lát.
Liền thấy nhân vật mục tiêu đã đến đông đủ, ở bến tàu chờ dỡ hàng.
"Tôi có thể qua rồi, bà cô nhỏ, chính cô nên cẩn thận, tôi cũng không có cách nào cứu cô đâu." Tần Kiêu nói xong, quang minh chính đại đi về phía bên kia.
Cho dù hắn không được coi trọng, nhưng cũng là người Tần gia, làm bộ mình đi ngang qua nơi này dời một phần lực chú ý của bọn họ, để Tô Mộc thuận lợi trà trộn.
Thấy Tần Kiêu đã cùng người Tần gia bên kia lăn lộn cùng một chỗ, Tô Mộc lặng lẽ đi về phía thuyền đang cập bến.
Tô Mộc thuận lợi trà trộn lên thuyền, khói bốc lên, sau đó quyết đoán nhảy xuống nước, bơi đến thuyền neo cách đó không xa.
"Ai!?" Tô Mộc vừa lộ diện, trên thuyền có họng súng đen ngòm chĩa về phía cô, theo súng ống đi lên, nhìn thấy là nhân viên mặc cảnh phục.
Tô Mộc được đưa vào khoang tàu.
"Báo cáo, phát hiện một nữ sinh, hơn nữa phát hiện thuyền cách đó năm mươi mét bốc khói, đã phái người đi kiểm tra."
Ngồi bên trong khoang thuyền, phóng mắt nhìn lên tất cả đều là nam nhân trung niên khí thế bất phàm, còn có một vị lão giả.
Là Ninh lão.
☆☆☆☆☆
//