Editor: Tieen
Husky chở Tô Mộc và Chu Tử Nghiên đang đỡ Tô Mộc, chạy một mạch như điên về căn cứ trung tâm, Husky sợ Tô Mộc bị thương, cho nên suốt đường đi tuy tốc độ có nhanh, nhưng lại vô cùng vững vàng.
Khi đến cổng căn cứ, bị người Trì Vũ cản lại, Husky phẫn nộ cắn một người đi qua, Lục Sâm kịp thời chi viện, các cô thuận lợi tiến vào viện nghiên cứu.
"Ầm ——" Cánh cửa bên cạnh Tư Khế đang làm thí nghiệm đột nhiên đổ sập.
Hắn quay đầu nhìn, ánh mắt dừng trên người Tô Mộc, trong mắt nhất thời có chút kinh sợ.
"Lại đây." Trong giọng nói có một tia run rẩy không dễ phát hiện, trước sau như một trên khuôn mặt thân sĩ mỉm cười, khi Husky hạ người xuống, cả người Tô Mộc đến gần hắn...
Bóng dáng nhân nhi lọt vào mắt, làm chỗ sâu trong con ngươi hắn dường như có gì đó phá kén thoát ra...
"Gâu gâu gâu..." Đừng chỉ lo nhìn, mau cứu thú hai chân.
Husky sốt ruột kêu to.
"Tư Khế đại ca..." Chu Tử Nghiên đỡ Tô Mộc, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ mình vừa động, chị Tô Mộc sẽ vỡ.
Con ngươi Tư Khế tối sầm lại, ngay sau đó đến bên người Husky, cúi xuống, nhẹ nhàng bế cô lên.
Trên tay nhẹ nhàng, không chút trọng lượng, nhân nhi trước mặt hai mắt nhắm chặt đang run rẩy, như sắp mở ra.
"Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đừng cử động." Giọng nói trầm ấm của hắn giống như đóa hoa lặng lẽ nở dưới vực sâu, mềm mại đến thấu xương, sợ nếu cao hơn một đề-xi-ben, sẽ khiến nhân nhi trong lòng giật mình.
Tô Mộc vốn định mở mắt nghe thấy giọng nói của hắn, an ổn lâm vào giấc ngủ say.
Hiếm khi thấy cô ngoan như thế, lại trong một cảnh tượng như vậy, Tư Khế nhìn làn da trên người cô chậm rãi vỡ ra, đã có xu thế tróc ra, cầm nước thuốc tiêm vào cho cô.
Chỉ là...
Một ống thuốc tiêm vào...
Giống như đá chìm dưới đáy biển, không có tin tức.
Tư Khế cau mày, tiến hành truyền dịch cho Tô Mộc.
Chu Tử Nghiên và Husky đứng ở một bên, không phát ra tiếng động, lẳng lặng nhìn.
Trên người Tô Mộc rất nhiều chỗ bị cắm kim tiêm, nước thuốc từ ống dẫn chậm rãi truyền vào cơ thể cô.
Theo thời gian, Tư Khế nhìn làn da của cô từ từ khôi phục, sắc mặt từ xanh tím trở lại hồng hào, mái tóc vàng khô cũng đen trở lại.
Thừa dịp cô chưa tỉnh lại, Tư Khế kiểm tra thân thể cô, nhìn dưới kính hiển vi, virus G đã ở trạng thái thoi thóp, hắn rũ mắt, thần sắc trong mắt không rõ.
giờ chiều, sau mấy tiếng truyền thuốc, thân thể Tô Mộc đã khôi phục nguyên trạng, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lông mi run rẩy, con ngươi mờ mịt chậm rãi mở ra.
Đầu tiên đập vào mắt chính là mặt của Husky.
"Gâu gâu gâu..." Thú hai chân, cô thật sự hù chết bổn Husky.
"Chị Tô Mộc, chị không sao rồi, thật sự tốt quá." Chu Tử Nghiên mừng đến phát khóc, thở phào nhẹ nhõm.
"Ừm, tôi rất tốt, Tử Nghiên, Husky, tôi có chút chuyện muốn nói với các người." Tô Mộc mở miệng, giọng vẫn lạnh lẽo như cũ, nhưng lại đặc biệt thân thiết.
Cô nhấn mạnh với Chu Tử Nghiên một số vấn đề cần chú ý về Trì Vũ bên kia, kêu cô ấy hấp thu tinh hạch nam tang thi vương, sau đó cùng với năm tang thi, Dịch Thành, ba Dịch Thành và các thủ hạ cô thu nhận.
Còn có Husky...
Nhắc đến Husky, Husky phản ứng kêu lên kịch liệt.
"Gâu gâu gâu..." Bổn Husky sẽ không đi đâu hết, bổn Husky phải chờ cô khôi phục, nếu không... Nếu không bổn Husky cho cô cắn mấy miếng, chỉ cần cô có thể khôi phục, cô không khôi phục, không có ai che chở bổn Husky...
Bổn Husky... Bổn Husky chỉ muốn đi theo bên cạnh cô.
Nó biết, nó có thể cảm nhận được sinh mệnh cô đang trôi đi, tuy rằng cô luôn xấu xa sai sử nó, nhưng nó nhận cô làm chủ nhân, cả đời này, chủ nhân của nó cũng chỉ có cô.
"Hửm?" Giọng Tô Mộc lạnh lùng nói một từ.
Husky cúi đầu, đôi mắt to ươn ướt ậm ừ, trong miệng hừ hừ nói: "Cô lại hung dữ với bổn Husky, bổn Husky đã biết, bổn Husky nghe lời cô được chưa?"
Chu Tử Nghiên mang theo Husky rời đi, trước khi đi, Husky sâu sắc nhìn thoáng qua Tô Mộc, xoay người cao ngạo ngẩng đầu, chỉ là nước mắt nơi khóe mắt lại bán đứng nó.
"Tư Khế." Tô Mộc nhìn chất lỏng trong ống chậm rãi chảy xuống, nhẹ giọng nói.
Cô biết thân thể của mình, bị một đạo sấm sét đánh qua, cơ năng của thân thể đã tan nát toàn bộ, nước thuốc này cũng không thể duy trì bao lâu, hiện giờ cô có thể tỉnh, bất quá chỉ là hồi quang phản chiếu thôi...
"Mộc Mộc... Mộc Mộc, anh thật sự rất thích rất thích em, em có thể đừng đi không?" Từ Khế đứng cách đó không xa đã đến bên người Tô Mộc.
Nhân cách thứ ba nhìn Tô Mộc, không kìm nén được bi thương, hắn biết, Mộc Mộc hiện tại...
"Nữ nhân, hiện tại cô biết mình ngu ngốc cỡ nào chưa, lại đem bản thân dày vò đến mức này." Nhân cách thứ hai ngoài miệng thật thiếu đòn, biểu tình lại có chút mất mát.
Khóe môi Tô Mộc khẽ nhếch, nở một nụ cười rất nhẹ, như đóa hoa nở rộ trong tuyệt cảnh, phù dung sớm nở tối tàn.
"Tư Khế, hiện tại, thân thể này, cho ngươi." Tuy rằng cô tin chắc rằng hắn có âm mưu khác, nhưng hiện tại, thân thể này, coi như cô trả thù lao cho hắn.
Tô Mộc nói xong có chút mỏi mệt, mí mắt nặng nề chạm rãi nhắm lại, ý thức cũng từ từ thoát ly.
"Tô Mộc, anh không cần thân thể của em... Anh muốn... Là em." Ba nhân cách của Tư Khế tại giây phút này dường như chồng chéo lên nhau, ở thời điểm cô nhắm mắt lại nói ra một câu.
...
☆☆☆☆☆
//