Editor: Tieen
Lục Sâm rời mắt khỏi người Chu Tử Nghiên, quay sang Trì Vũ, cô ta cười ôn nhu, khuôn mặt tràn đầy xuân sắc.
Lục Sâm lễ phép mỉm cười chào hỏi, cũng không nói gì, xoay người bảo mọi người xuất phát, kiên trì thêm chút nữa có thể đến căn cứ, nghỉ ngơi thật tốt.
"Thiếu tướng, hiện tại chúng tôi nghỉ ngơi rất tốt, tôi cảm thấy mình đã tăng lên mấy kí."
"Đúng vậy, thiếu tướng, không cần lo lắng cho bọn tôi."
...
Có Tô Mộc nuôi bọn họ, trừ lúc đi ra ngoài gϊếŧ tang thi đào tinh hạch có chút nguy hiểm, những lúc còn lại đều rất an toàn.
Không hiểu sao có cảm zác mình bị bao dưỡng.
Lục Sâm cười đùa với mọi người.
Thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn về phía xe Tô Mộc, một đường này thực sự biết ơn cô.
-
Cổng chính căn cứ trung tâm.
Cạnh cổng có một tấm biển lớn, trên đó được khắc dòng chữ "Căn Cứ Trung Tâm", nét chữ to bằng cây bút lông, mạnh mẽ cứng cáp.
Một bức tường dày bao quanh bên ngoài bảo vệ toàn bộ căn cứ, trên tường có người đứng canh gác cách nhau mấy mét, còn có tia hồng ngoại rà quét về phía bên ngoài căn cứ.
Cổng chính căn cứ phòng thủ nghiêm nghặt, mọi người ra vào đều thông qua thiết bị kiểm tra, còn phải đăng ký thân phận mới có thể ra vào.
Đoàn người Lục Sâm xuất hiện ở cổng căn cứ, quân lính Lục gia canh giữ cổng chính lập tức nhận ra.
Vội bảo người mở cửa cho hắn tiến vào, nhưng có người cố tình bắt lỗi.
"Tôi cũng biết là Lục thiếu tướng đã trở lại, nhưng quy tắc của căn cứ trung tâm chung quy cũng là quy tắc, cho dù là Lục thiếu tướng, cũng nên tuân thủ, ngài nói đúng không, Lục thiếu tướng?" Một người đàn ông mặc quân trang, đầu trọc mặt dài, ánh mắt nhìn Lục Sâm rõ ràng không tốt.
Người này là tâm phúc của Trần gia.
Căn cứ trung tâm tuy là căn cứ an toàn lớn nhất, nhưng tình thế cũng phức tạp nhất, nhiều gia thế chống lại, tranh đấu gay gắt.
Lục Sâm đi ra ngoài chuyến này, không biết có bao nhiêu người mong hắn sẽ không trở lại.
Dù trở lại cũng hy vọng hắn không hoàn thành nhiệm vụ, chờ đợi cười nhạo.
Cho nên vào lúc này người Trần gia nhìn thấy Lục Sâm trở về, ít nhiều muốn gây trợ ngại cho hắn.
"Trần phó quan, quy tắc căn cứ trung tâm đương nhiên phải tuân thủ, chỉ là, cổng chính căn cứ trung ương tâm, từ khi nào cần ngài quản lý?" Lục Sâm vốn là người kiên nghị bất phàm, một thân chính khí, giọng nói vững vàng bình tĩnh, tự mang một cổ khí thế, làm người không rời được mắt.
Bên kia Lục Sâm giằng co với người Trần gia.
Bên này Tô Mộc và Tư Khế lái xe chuẩn bị tiến vào căn cứ.
"Các người đứng lại! Mang theo động vật biến dị, không được vào căn cứ!" Xe bị ngăn lại, quân lính phòng bị giơ súng chĩa vào xe.
Husky cao hơn người đi bên cạnh chiếc xe, tuy rằng nhìn ngoan ngoãn, nhưng động vật biến dị cũng giống tang thi, ăn thịt người!
"Gâu gâu gâu..." Dựa vào cái gì không cho bổn Husky vào? Bổn Husky trêu ngươi chọc ngươi sao? Hay là ngươi ghen ghét bổn Husky soái hơn ngươi?
"Động vật biến dị muốn cắn người!!!" Quân lính la lớn, sau đó liền nhìn thấy có dị năng cùng tiếng súng bắn về phía Husky.
Husky mắt tật thân mau (nhanh tay lẹ mắt) trốn đằng sau xe.
Những công kích đó nếu rơi xuống, nó sẽ gặp tai ương, còn có xe mà Husky dựa vào, cùng với Tô Mộc và Tư Khế trong xe.
Cho nên khi công kích rơi xuống, đều bị tấm lưới Tô Mộc dùng dị năng hệ tinh thần dệt thành hấp thu.
"Gâu gâu gâu..." Luôn có điêu dân muốn hại bổn Husky, may mắn bổn Husky có thú hai chân bảo hộ.
Dưới sự khϊếp sợ của binh lính, nhìn thấy cửa sổ xe vươn một cái loa kêu gọi.
"Mời lãnh đạo căn cứ bước ra, cùng nói chuyện với tôi." Một giọng nam ưu nhã cất lên.
Tô Mộc liếc mắt nhìn người bên cạnh, dùng loa kêu gọi, khóe môi giật giật.
Copy cô, không có sáng tạo.
Tieen: Edit chương này mị mới biết Lục Sâm chức vị là thiếu tướng á... tại thấy kêu "đầu nhân" nên mị dịch là đội trưởng, mà giờ chắc đi sửa lại mấy chương trước cho hợp lý.
☆☆☆☆☆
//