Editor: Tieen
Chu Tử Nghiên tất nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của mọi người, lại lấy thêm mấy hộp ra.
"Chúng tôi thu thập được những thứ này, tặng cho Lục Sâm tiên sinh, để mọi người có một bữa no vào tối nay."
Mọi người nghe thấy hai mắt lại tỏa sáng, đêm nay có thịt ăn, ngay lập tức mọi người nhìn Chu Tử Nghiên với ánh mắt khác.
Trì Vũ thật sự sắp phát điên rồi.
Chu Tử Nghiên chắc chắn là cố ý, sau khi cô ta nói như vậy, khẳng định không thể lấy đồ ăn trong không gian ra, mà lúc này nó đưa than ngày tuyết, làm cho mọi người cảm kích nó, thật là hảo tâm kế!
Đưa than ngày tuyết: một ẩn dụ để giúp mọi người về vật chất hoặc tinh thần trong lúc khó khăn, khủng hoảng.
"Gâu gâu..." Đó là đồ ăn của bổn Husky! Husky giận.
Bởi vì vị trí Chu Tử Nghiên đặt đồ hộp vừa vặn bên cạnh Trì Vũ, Husky nhìn thấy đồ ăn của mình bị tặng cho người khác, cả thân mình nhảy dựng lên ngồi trên người Trì Vũ, hướng về đồ hộp sủa như điên.
Trì Vũ: !?
Chu Tử Nghiên: !?
Mọi người: !?
"A ——" Tiếng hét chói tai của Trì Vũ vang vọng khắp thành phố điện tử.
Husky bị tiếng thét chói tai của cô ta dọa sợ đến mức ngừng sủa như điên, vẻ mặt ngáo ngơ.
Chuyện gì vậy? Bổn Husky nói sai rồi sao? Làm gì hét thảm như vậy, tưởng bổn Husky không hét được à?
"Husky, mau đi xuống, mau đi xuống, ngươi đang đè Tiểu Vũ!" Chu Tử Nghiên sốt ruột nói, hai tay lay Husky, muốn kéo nó xuống.
Husky nghiêng đầu nhìn, bởi vì thân mình cử động, lông trên người cọ vào miệng Trì Vũ đang gào thét.
Trì Vũ: !?!!!!
"Tránh ra, mau tránh ra!" Trì Vũ đỏ mắt hướng về phía Husky sử dụng dị năng.
Husky nhận thấy được nguy hiểm, nhanh chóng bỏ chạy, khi rời đi không cẩn thận đá vào chân sau của Trì Vũ, suýt chút nữa khiến cô ta té ngã.
"Tiểu Vũ, em/cậu không sao chứ!?" Lục Sâm và Chu Tử Nghiên đồng thời hỏi.
Trì Vũ đáng thương, hai tròng mắt rưng rưng nhìn Lục Sâm.
"Lục đại ca..." Trong lòng lại không ngừng mắng...
Suýt chút nữa cô ta lộ bản tính trước mặt Lục Sâm rồi, Chu Tử Nghiên ngu xuẩn này tuyệt đối là cố ý!
Nhất định phải tìm cơ hội giải quyết nó! Còn con Husky kia, cũng phải giải quyết!
"Tiểu Vũ, Husky không có ác ý, nó... Nó chỉ là..." Chu Tử Nghiên muốn giải thích, nhưng không biết phải giải thích như thế nào, chỉ có thể đuối lý nói một câu, "Chờ chị Tô Mộc trở về, tớ nói chị Tô Mộc giáo dục lại nó."
Nghe được tên Tô Mộc, Husky nhảy cách xa mấy mét, quay đầu lại: "Gâu gâu gâu..."
Bổn Husky đang bảo vệ đồ ăn của mình! Hừ, nhìn cô ta giả vờ đến vất vả như vậy, bổn Husky đem đồ ăn thưởng cho cô ta là được chứ gì, đừng hở một chút là lấy thú hai chân ra làm lợi thế uy hϊếp bổn Husky, bổn Husky không...
Husky cảm giác được hơi thở của Tô Mộc, lập tức trở mặt.
Bổn Husky, bổn Husky sợ được chưa?
Husky nghiêng đầu nhìn Tô Mộc đứng ở cửa, còn có Tư Khế ở phía sau, lên án kêu gâu gâu.
Thú hai chân, cô ném con cho bổn Husky, còn mình đi ra ngoài hẹn hò, lương tâm cô không đau sao?
Con: Chu Tử Nghiên.
Đối tượng hẹn hò: Tư Khế.
"Hửm?" Tô Mộc nhàn nhạt đáp lại một chữ.
Husky: "..."
Bổn Husky chưa nói gì hết á.
Khi Tô Mộc và Tư Khế trở về, vừa lúc bắt gặp một màn này.
Đối với chuyện Chu Tử Nghiên trong lúc vô ý làm Trì Vũ ngột ngạt, hơn nữa còn bị Husky quấy rối, Trì Vũ bị lăn lộn một trận, Tô Mộc cảm thấy thật suôn sẻ, suôn sẻ đúng như kế hoạch của bọn họ.
Nếu Trì Vũ thích giả vờ, vậy thì để Chu Tử Nghiên ngốc bạch ngọt này làm cô ta ngột ngạt, mà cô ta e ngại không dám lộ bản tính trước mặt Lục Sâm, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà diễn trò.
Còn đối với sự tín nhiệm của Chu Tử Nghiên ngốc này, tin rằng không lâu sau bản tính của Trì Vũ sẽ bị phá vỡ.
"Con Husky này, thật sự nghe lời cô." Tư Khế văn nhã thân sĩ cười nhạt nói.
"Gâu gâu..." Dù sao bổn Husky cũng không phải theo ngươi!
☆☆☆☆☆
//