Editor: Tieen
Chu Tử Nghiên lo lắng vây quanh cô ta.
Husky đi theo phía sau cô, những người vây xung quanh lập tức nhường đường cho cô.
"Tiểu Vũ không sao chứ?" Chu Tử Nghiên quan tâm hỏi, nhìn Trì Vũ sắc mặt trắng bệch đang nằm im ở đó, nhíu mày chờ quân y trả lời.
Quân y nhìn tổng thể Trì Vũ, không thấy gì, liền nói: "Trì tiểu thư không sao, chắc là mệt mỏi, nghỉ ngơi sẽ tốt lên."
"Trì tỷ nhất định là không ăn gì, mỗi lần đều phát đồ ăn cho chúng tôi, còn mình thì không ăn, nên đói đến choáng váng."
"Đúng vậy đúng vậy, đội trưởng, Trì Vũ tiểu thư vẫn luôn chiếu cố chúng tôi, làm bản thân mình mệt mỏi rồi."
...
Vài quân sĩ liên tục lên tiếng, lập tức hình tượng của Trì Vũ trong mắt mọi người cao hơn.
Lục Sâm mím chặt môi, nhìn mí mắt Trì Vũ hơi rung động, chậm rãi mở ra, nhìn hắn như không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Có chuyện gì vậy?" Ngay sau đó phát hiện mình đang nằm, mọi người đều vây quanh, cô ta kinh ngạc mỉm cười.
"Tôi không sao, chỉ là đột nhiên đầu bị choáng váng một chút."
Có những lời nói của quân lính trải chăn, hiện giờ nghe Trì Vũ nói vậy, làm người ta vô cùng đau lòng.
Cô chỉ là một cô gái, một mình gánh vác nhiều việc như vậy, còn kiên cường cười nói không cho bọn họ lo lắng...
Lục Sâm chỉ cảm thấy có lỗi, cũng không có quá nhiều tình cảm.
"Tiểu Vũ, cậu nghỉ ngơi cho tốt, không cần quá vất vả." Chu Tử Nghiên lo lắng nắm tay cô ta nói.
Trì Vũ nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy quan tâm, cố kìm nén xúc động muốn hất ra, yếu ớt cười: "Tớ không sao cả."
"Còn nói không sao, quân y vừa mới nói, cậu như vậy là do mệt mỏi quá độ, thiếu dinh dưỡng, không phải cậu có không gian sao? Đừng ngốc nghếch như vậy chỉ biết chiếu cố người khác, cũng chăm sóc bản thân thật tốt mới được." Chu Tử Nghiên nói, liếc nhìn Lục Sâm, rõ ràng cô nói người khác chính là Lục Sâm.
Quân y: Hắn nói khi nào!? Cái nồi này hắn không đội.
Tiểu Vũ thích Lục Sâm, Chu Tử Nghiên biết, nhưng không nghĩ tới Tiểu Vũ ngốc như vậy, chỉ lo chiếu cố Lục Sâm và thủ hạ của hắn, còn mình thì không chăm sóc tốt.
Trì Vũ xém chút nữa phun một ngụm máu.
Chuyện cô ta có không gian, vốn dĩ chỉ có Lục Sâm biết, bây giờ liền bị bại lộ trước mặt mọi người!
Con nhỏ ngu xuẩn Chu Tử Nghiên này cố ý sao!?
Tức chết đi được, nhưng dưới ánh mắt mọi người không thể lộ ra một chút khác thường.
"Không có không có, không gian của tới cậu cũng biết, không có bao lớn, trời lại mưa lâu như vậy, đồ ăn đều đã..."
Nói rồi cô ta lặng lẽ thở dài.
Lục Sâm có chút áy náy, giải thích nói: "Đồ ăn trong không gian Tiểu Vũ, ở những ngày mưa này đều đã giao cho chúng ta xử lý."
Trì Vũ thật sự lấy ra không ít thứ, nhưng hắn để lại cho cô rất nhiều, không ngờ cô xoay người trộm giao cho thủ hạ của hắn, khiến mình chịu khổ, thật là...
Cô gái tốt như vậy, sau mạt thế thật sự hiếm thấy.
Trì Vũ cảm giác được tình thế bị dăm ba câu của mình nghịch chuyển, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, xém chút nữa đã bị Chu Tử Nghiên ngu xuẩn này hại rồi.
"Tiểu Vũ, tớ vừa đi ra ngoài với chị Tô Mộc tìm được một ít đồ ăn, cậu cứ ăn trước, dưỡng thân thể cho tốt."
Chu Tử Nghiên mở ba lô phía sau, thật ra là lấy từ trong không gian ra cá hộp và một ít lương khô.
Là thịt!
Mọi người nhìn những đồ ăn đó với ánh mắt tỏa sáng, sau mạt thế, thịt chính là thứ hàng xa xỉ, đừng nói là cá hộp nguyên vẹn như vậy.
☆☆☆☆☆
//