Editor: Uyên
Hương trà quen thuộc, cái ôm quen thuộc, nhưng cảm giác giữa hai người lại không còn giống như trước. Tâm trạng của Cảnh Trạch liên tục thay đổi theo lời nói của Lê Tử Ngôn, lúc thì bay lên mây, lúc thì rơi xuống địa ngục.
Hắn đưa tay nhẹ kéo bàn tay đang đặt trên cổ mình xuống.
"Còn đau không?"
"So với chỗ khác thì không tính là gì."
Lê Tử Ngôn cười cười, bàn tay trước ngực Cảnh Trạch vuốt ve lên xuống vài cái, "Sao thế? Vế thương nhỏ này sẽ không làm ngài mất hứng đâu."
Không ai có thể từ chối được lời dụ dỗ như thế này, huống chi ác ma vốn đã có du͙ƈ vọиɠ cao, hai mắt Cảnh Trạch đỏ ngầu, đưa tay ôm eo Lê Tử Ngôn đi vào phòng.
Da thịt dính chặt, tóc tai cọ xát, tất cả đều diễn ra vô cùng tự nhiên. Chẳng qua có lẽ vì vết thương trên tay Lê Tử Ngôn cùng với sự áy náy của Cảnh Trạch nên lần này hắn đặc biệt dịu dàng, cũng cực kỳ cẩn thận, sợ làm đụng trúng tay Lê Tử Ngôn.
Hắn cũng không mất kiểm soát mà chỉ làm hai lần rồi dừng lại.
Sau khi phát tiết được du͙ƈ vọиɠ tích góp gần một tuần, trong lòng Cảnh Trạch đã thoải mái, để Lê Tử Ngôn nằm trước ngực mình, còn tay mình đặt trên tấm lưng mịn màng của cậu, hơi dừng lại ở xương bướm duyên dáng rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Nơi đó còn có dấu răng hắn vừa mới để lại, đặc biệt gợϊ ȶìиɦ.
"Chuyện kia, xin lỗi cậu, tôi chưa điều tra rõ mà đã trách lầm cậu."
Giọng nói trầm thấp của Cảnh Trạch còn mang theo nét lười biếng sau cuộc làʍ ŧìиɦ, khiến người nghe tê dại, Lê Tử Ngôn vừa mới phát tiết dưới âm thanh này, cơ thể còn chưa hết run.
Cậu nằm trong lòng Cảnh Trạch không trả lời, mi mắt chớp chớp, trên mặt vẫn còn nét hồng sau một hồi lăn lộn, dùng bàn tay không bị thương chống người dậy rồi đi xuống giường.
"Cậu đi đâu vậy?"
Lê Tử Ngôn bị Cảnh Trạch ôm eo nhỏ ngồi xuống mép giường, chân cậu còn đang bủn rủn, nhưng lại cố tình không để ý đến sự ngăn cản của Cảnh Trạch, nghiêng đầu liếc nhìn Cảnh Trạch một cái rồi gỡ tay Cảnh Trạch ra.
"Ngài Cảnh, tôi chỉ có trách nhiệm lên giường với ngài chứ không kèm theo ngủ với ngài."
"...."
Đây không phải là lời gì hay, cũng không phải đụng chạm tới Cảnh Trạch mà là xúc phạm đến Lê Tử Ngôn.
Quan hệ giữa hai người là bao dưỡng, nói khó nghe thì chính là quan hệ xáƈ ŧɦịŧ. Nhưng nếu nói như vậy thì thật đúng là làm người ta khó chịu.
"Tôi không có ý này."
"Vậy à..." Lê Tử Ngôn nhặt quần áo mặc vào che đi những dấu vết loang lổ trên người, "Ngài Cảnh cũng không muốn người khác hiểu lầm phải không?"
"...."
"Lần trước chắc đã gây ra nhiều phiền phức cho ngài rồi, ngài Tô cũng không thích tôi và ngài tiếp xúc nhiều."
Cảnh Trạch muốn lên tiếng giải thích nhưng lại không biết nên nói như thế nào, dù sao tay của Lê Tử Ngôn vẫn là do Tô Kiến Bạch làm bị thương, mặc kệ có phải là cố ý hay không thì Lê Tử Ngôn vẫn là người bị hại.
Hơn nữa lần trước hắn còn bởi vì lời nói của Tô Kiến Bạch mà khiến Lê Tử Ngôn tổn thương, nên hắn hoàn toàn không thể nói gì.
Lê Tử Ngôn cũng không muốn cho hắn cơ hội lên tiếng, cầm quần áo của mình rồi đi ra khỏi phòng.
Nửa người dưới vẫn còn đau mỏi, Lê Tử Ngôn đi tới phòng khách, trên trán đã đổ đầy mồ hôi lạnh, cậu nằm gục xuống ghế nệm, cả người như muốn chìm vào ghế sô pha không muốn nhúc nhích nữa.
Cảnh Trạch vẫn đang ngồi trong phòng, đôi cánh bởi vì cảm xúc thay đổi mà xuất hiện, còn mang theo ánh sáng âm u, bây giờ hắn thật sự rất bối rối.
Vừa rồi lúc hai người thân mật, Lê Tử Ngôn đã khóc, không phải khóc vì kích động mà lại giống như đang tủi thân, nhưng lại cố tình cắn chặt môi, một chữ cũng không nói.
Thái độ như vậy thật sự có thể khiến người ta đau lòng, còn quá tương phản, làm cho trong lòng Cảnh Trạch khó chịu không thôi. Hắn nằm xuống giường nhắm mắt lại, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, lúc Cảnh Trạch tỉnh dậy, phòng khách đã trống trơn, trong lò vi sóng được để lại bữa sáng đã chuẩn bị sẵn, nhưng Lê Tử Ngôn lại có thái độ khác thường, một lời cũng không để lại.
Thật giống như cậu nói vậy, giống như ở bên Cảnh Trạch chỉ là vì thỏa mãn nhu cầu sinh lý của Cảnh Trạch.
Bữa sáng ngon miệng, nhưng Cảnh Trạch càng ăn càng càng cảm thấy hụt hẫng, làm thế nào cũng thấy trong miệng đắng chát.
Lê Tử Ngôn quay về trường học, cậu bị thương ở tay trái nên cũng không ảnh hưởng nhiều đến sinh hoạt bình thường, nhưng đêm qua lại lăn lộn với Cảnh Trạch một hồi nên trên người vẫn chưa hết đau nhức, sáng sớm thức dậy đã cảm thấy đầu óc choáng váng nhưng vẫn cố gắng làm xong bữa sáng, chờ tới khi cậu quay về ký túc xá thì người đã hơi nóng.
Sau khi uống thuốc trong tủ, Lê Tử Ngôn định nằm trên giường nghỉ một lát, nhưng giáo sư lại gọi điện thoại tới bảo cậu đến văn phòng.
"Tử Ngôn tới rồi, ngồi đi, ngồi đi."
Trên mặt giáo sư mỉm cười, nhưng nụ cười lại có chút miễn cưỡng, ông xoa xoa tay nhìn Lê Tử Ngôn ngồi đối diện mình, "Tử Ngôn, thầy muốn nói với em chuyện này, là việc học nghiên cứu sinh của em."
"Thầy cứ nói."
"Thành tích của em luôn xuất sắc, bao gồm cả thái độ học tập của em nên trường học vẫn luôn rất hài lòng, cơ hội học nghiên cứu sinh lần này vốn định chọn em...nhưng mà bây giờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Lông mày Lê Tử Ngôn giật giật, trong lòng có dự cảm không ổn, "Thầy cứ nói thẳng."
"Có một nhà đầu tư đã cho trường một trăm triệu để tài trợ cho hai học sinh có thể học nghiên cứu sinh, chẳng qua cơ hội học tập nghiên cứu sinh của trường chúng ta có hạn, vì để bọn họ đầu tư học nghiên cứu sinh thì chúng ta phải gạch bỏ xuống còn một người."
Lúc giáo sư nói lời này, vẻ mặt cũng không còn tốt, hoàn toàn không dám đối diện với Lê Tử Ngôn, "Em chính là người bị gạch bỏ."
Cơ hội học và học bổng nghiên cứu sinh được phân bố theo tỷ lệ phần trăm trong khoa, cho tới bây giờ thành tích của Lê Tử Ngôn chưa từng trượt khỏi top và điểm các môn nghiên cứu khoa học cũng không thấp, dù là thế nào thì người bị gạch bỏ cũng không thể là cậu.
Nếu như nói không phải là có người muốn làm khó thì chắc chắn không có khả năng.
Trong lòng Lê Tử Ngôn thầm cười, cảm thấy thủ đoạn này ngốc đến đáng thương.
"Em biết rồi thầy, nếu không còn việc gì nữa thì em xin về trước."
"Khoan, khoan đã Tử Ngôn, thành tích và năng lực của em rất tốt, thi lên thạc sĩ cũng không có gì khó."
Lê Tử Ngôn gật đầu xem như đã biết rồi đẩy cửa văn phòng ra ngoài.
Đây không phải là vấn đề thi thạc sĩ hay nghiên cứu sinh, thành tích của Lê Tử Ngôn hoàn toàn có thể lấy được ba suất học bổng cao nhất, học phí cũng sẽ hoàn toàn được miễn. Nhưng nếu thi nghiên cứu sinh thì sau này cũng phải tốn một khoản không nhỏ.
Lê Tử Ngôn vẫy cánh bay về phía trước, đầu óc lại hơi nặng, nhưng hai chân đã không còn sức nên chỉ có thể bay.
Ánh mặt trời lúc này rất gắt, nhưng gió lại se se lạnh, Lê Tử Ngôn cảm thấy đầu đau nhức từng cơn, cậu định dừng lại nghỉ ngơi một lát nhưng lại thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía cậu.
Lê Tử Ngôn giảm tốc độ bay, một giây sau đã rơi xuống, nhìn thấy mình sắp ngã xuống đất nhưng lại được một cái ôm vững chắc đỡ lấy.
"Lê Tử Ngôn?!"