Editor: Uyên
Trái tim Cảnh Trạch đập rối loạn, hắn kiêu ngạo, phóng đãng nhưng chưa bao giờ không phân biệt đúng sai mà trách nhầm người khác.
Cũng không biết mình bị trúng tà gì mà lại để Lê Tử Ngôn chịu oan ức đến như vậy, nghĩ lại đúng là Lê Tử Ngôn thật sự rất tức giận, không có ngày nào liên lạc với hắn, cũng không về nhà, ngay cả vừa rồi tay bị thương cũng chưa từng nói một câu mềm mại với hắn.
Trong lòng tự dưng bùng lên một cơn buồn bực, Cảnh Trạch bất chấp Tô Kiến Bạch có đang ở hội trường hay không mà kéo cà vạt mình ra, banh rộng cổ áo, ánh mắt lóe sáng.
"Hả, Tử Ngôn đâu? Để tôi gặp cậu ấy."
Cảnh Trạch liếc Ngụy Tu Trúc một cái, trong mắt tràn đầy ý không cho phép, "Cậu tìm cậu ấy làm gì?"
"Chậc, cậu bị sao vậy? Không phải cậu muốn ở lại với Tô Kiến Bạch sao? Còn hỏi tôi làm gì? Tử Ngôn bị oan thì bây giờ tôi đi an ủi cậu ấy, bộ cậu ấy không được gặp tôi hay sao?"
"A, bây giờ cậu đi là muốn dụ người ta chơi một đêm?"
Cảnh Trạch hừ lạnh một tiếng, khóe miệng kéo lên một vòng cung nhỏ trào phúng, nếu không phải hai người quen biết đã lâu thì có lẽ Ngụy Tu Trúc đã đi về ngay lập tức.
Anh vỗ cánh bay đến phía sau Cảnh Trạch, rồi kéo cổ áo, "Thật là, tôi đã muốn hỏi từ lâu rồi, rốt cuộc quan hệ của cậu và Tử Ngôn là gì thế? Lần nào cậu cũng nói hai người không có gì, kết quả mỗi lần tôi muốn đi tìm cậu ấy thì cậu đều không đồng ý."
"..." Không phải Cảnh Trạch không muốn trả lời, mà là chính hắn cũng không rõ lòng mình.
Lễ kỷ niệm đã bắt đầu, các cựu sinh viên cũng đã bắt đầu quay về chỗ ngồi, Cảnh Trạch và Ngụy Tu Trúc ngồi cùng một bàn nên hai người cùng đi qua, Tô Kiến Bạch đã ngồi đó nói chuyện với những người khác.
Bởi vì vừa rồi xảy ra chuyện của Lê Tử Ngôn nên khiến cho Tô Kiến Bạch vẫn còn xấu hổ, sau khi thấy Cảnh Trạch đi tới, trên mặt y cũng thả lỏng.
Bữa tiệc này ăn không thể yên lòng nổi, trong đầu Cảnh Trạch đều là Lê Tử Ngôn nên hoàn toàn không thể tập trung, cứ luôn nhìn xung quanh, nhưng lại không phát hiện Lê Tử Ngôn quay về.
"A Trạch, cậu đang nhìn gì vậy, sao hôm nay cậu cứ mất tập trung hoài thế?"
Tô Kiến Bạch nhìn cổ áo bị kéo ra của Cảnh Trạch mà rung động, dù sao với nhan sắc và dáng người của Cảnh Trạch đều hoàn mỹ nên lồng ngực màu mật ong nhìn trông đặc biệt gợi cảm.
"Cà vạt của cậu đâu? Lúc này sao có thể lôi thôi vậy được."
"Không thích rườm rà."
Cảnh Trạch nhíu mày nhưng giọng nói vẫn bình thản như trước, "Kiến Bạch, tôi còn có việc nên buổi tối không thể đưa cậu về."
Nếu Tô Kiến Bạch muốn Cảnh Trạch muốn đưa về thì hắn cũng không đồng ý, hắn đã có sắp xếp riêng, còn bởi vì những chuyện xảy ra hôm nay nên Cảnh Trạch muốn ở một mình với Lê Tử Ngôn một lát.
Chẳng qua chuyện này trong mắt Tô Kiến Bạch lại không đơn giản như vậy, vẻ mặt của y cứng đờ mất tự nhiên, "À, vậy, vậy buổi tối cậu về cẩn thận."
"Ừm."
Cảnh Trạch không nói thêm nữa, lễ kỷ niệm đã sắp kết thúc nhưng Lê Tử Ngôn vẫn chưa quay lại, dù gì hắn cũng đã làm hết bổn phận của mình nên cũng không muốn ở lại lâu, nói một tiếng với Ngụy Tu Trúc rồi rời khỏi hội trường.
Lấy điện thoại ra, phía trên vẫn không có một tin nhắn nào, Lê Tử Ngôn hoàn toàn không liên lạc với hắn. Trong lòng sinh ra một tia buồn bực làm cho hắn không thể thở nổi.
"Cậu đang ở đâu?"
"Có chuyện gì không?" Giọng nói của Lê Tử Ngôn cách điện thoại nghe không được chân thật, tựa hồ còn có chút yếu ớt.
"Đưa tôi địa chỉ, tôi tới đón cậu."
Cũng may Lê Tử Ngôn không từ chối, nhanh chóng đọc địa chỉ rồi cúp điện thoại. Cảnh Trạch cau mày nhìn cuộc gọi bị ngắt, sau khi gửi địa chỉ cho tài xế thì nâng cánh bay qua.
Lê Tử Ngôn ở phía sau sân trường, lúc Cảnh Trạch chạy tới, cậu đang ngồi trên băng ghế đá, trong tay giống như đang vuốt ve vật gì đó.
Thấy Lê Tử Ngôn không sao, trong lòng Cảnh Trạch mới thả lỏng một ít, dừng lại trước mặt Lê Tử Ngôn.
Phía trước bị một bóng đen che khuất, Lê Tử Ngôn ngẩng đầu liếc nhìn, không nói gì đứng lên, lúc này Cảnh Trạch mới thấy rõ trong tay cậu là gì.
"Con mèo này từ đâu ra?"
"Nhặt được."
Áo khoác của Lê Tử Ngôn đã được cởi ra để quấn mèo con, không phải vì sợ mèo lạnh mà vì trên người loại mèo hoang này hay có bọ chét, tay cậu còn có vết thương nên phải cẩn thận.
"Cậu nhặt thứ này làm gì?"
Cảnh Trạch cau mày, giọng điệu cũng có chút ghét bỏ, không phải hắn ghét mấy con nhiều lông này, mà vì cảm thấy hơi chướng mắt.
"Thích."
Lê Tử Ngôn nghe ra cảm xúc trong giọng nói của Cảnh Trạch, tự giễu mỉm cười, "Tôi cho nó ăn nhiều lần thì ít nhất nó còn tin tưởng tôi là người tốt."
"..." Cảnh Trạch không nói nên lời, há miệng rồi cúi đầu, "Đi thôi, tài xế đang chờ."
"Ừm."
Lê Tử Ngôn đi theo phía sau Cảnh Trạch lên xe, chẳng qua lần này cậu lại ngồi ở ghế phụ cách xa Cảnh Trạch.
Cảnh Trạch muốn nói gì đó nhưng vì xấu hổ nên không biết mở miệng như thế nào.
"Thiếu gia, chúng ta về nhà sao?" Lão Vương nhìn con mèo trong tay Lê Tử Ngôn, hỏi một câu nhưng ánh mắt lại nhìn Lê Tử Ngôn.
"Tìm một phòng khám thú y đi, tắm cho nó trước, nếu không thì không thể mang về được."
"Cứ đến phòng khám thú y đi."
"Được."
Thấy Cảnh Trạch đồng ý, trong lòng Lê Tử Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cách lớp áo đùa giỡn mèo con trong ngực, không thèm nói một câu với người phía sau.
Dọc đường đi đều rất yên tĩnh, cho đến khi đưa mèo con đến phòng khám thú y, Lê Tử Ngôn cũng không chủ động nói tiếng nào, sắc mặt của cậu vẫn tái mét, môi cũng không còn máu, băng gạc quấn trên tay càng làm cậu gầy yếu hơn cả bình thường.
Mèo con bị bỏ lại trong phòng khám để kiểm tra, Lê Tử Ngôn và Cảnh Trạch cùng về nhà, vừa vào cửa, Lê Tử Ngôn đã bị Cảnh Trạch kéo đẩy lên tường.
Cảnh Trạch một tay nắm cổ tay Lê Tử Ngôn, tay kia chống lên bức tường phía sau Lê Tử Ngôn, áo sơ mi trên ngực bởi vì hành động này mà kéo căng ra, có thể nhìn thấy cả lồng ngực.
Chẳng qua người bị hắn giam cầm trong lòng không thèm để ý mà chỉ thờ ơ cúi đầu, một câu cũng không nói.
"Cậu đang giận tôi à?"
"Sao được, ngài Cảnh hiểu lầm rồi, sao tôi có tư cách để giận ngài chứ?"
Lê Tử Ngôn ngẩng đầu nhìn con ngươi đỏ thẫm của Cảnh Trạch, cười khổ một tiếng rồi đặt tay lên ngực Cảnh Trạch.
"Trách lúc trước tôi không biết rõ thân phận của mình nên có vài suy nghĩ ảo tưởng, bây giờ tôi đã nghĩ rõ rồi nên sẽ không làm ngài Cảnh khó xử đâu."
"Ý cậu là sao?"
Tay của Lê Tử Ngôn thật ấm áp, làn da mịn màng bóng loáng, nhẹ nhàng trượt trên ngực Cảnh Trạch làm hắn cảm thấy hơi nóng, hắn nhìn về phía Lê Tử Ngôn, nhưng lại phát hiện trong mắt của Lê Tử Ngôn không còn phát ra tình cảm nồng nàn như trước, một chút cảm xúc cũng không có, làm trong lòng hắn thấy bối rối.
"Tôi sẽ làm tốt thân phận bạn giường của ngài, sẽ không để ngài Cảnh phải buồn bực vì chuyện của tôi nữa."
Giọng nói của Lê Tử Ngôn rất nhẹ, còn mang theo ý kiên định, bàn tay quấn băng gạc vòng lên cổ Cảnh Trạch, khuôn mặt cũng tiến lại gần, chỉ có điều nụ hôn lại không rơi trên môi Cảnh Trạch.