Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc

chương 7: thế giới thứ nhất (7)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Reeu + Bonie

Beta: Xanh + TH

"Hắn ta đối xử không tốt với cậu, cậu đừng thích hắn nữa."

"Không phải, trước kia anh Nghiêu Bân đối với mình rất tốt."

Tô Cẩn Hồng ngừng lại hai giây, nói ra hiện thực tàn khốc: "Cậu ta có bạn gái rồi, lại thay người yêu như thay áo, hắn không phải là người phù hợp với cậu."

Tiếng Lâm Miên Miên nức nở lại lớn hơn, đỏ mắt hướng Tô Cẩn Hồng hét lên: "Cậu không hiểu được đâu!"

Tô Cẩn Hồng: "..." Trong lòng không hề dao động, thậm chí còn muốn nói: Đúng là tôi không hiểu, trong lòng tôi chỉ có Đảng và nhân dân.

Lại nghĩ tới cảnh ngộ về sau của Lâm Miên Miên, cậu có chút không đành lòng nên chuẩn bị đổi sang chủ đề khác khuyên bảo cô ấy một chút.

"Đề bài tôi đưa cho cậu đã làm chưa?"

"Hả?" Lâm Miên Miên vốn đang đắm chìm trong việc Chu Nghiêu Bân làm tổn thương mình không thể tự thoát khỏi, vừa nhắc tới bài tập trong lòng liền căng thẳng.

"Còn... Còn không phải...Không phải là thứ hai mới phải đưa cậu xem sao?" Nói xong Lâm Miên Miên hối hận trừng mắt nhìn Tô Cẩn Hồng. Ngày hôm qua cô đã quyết định sẽ không làm đề của cậu ta nên lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thứ hai tôi cũng sẽ không làm."

"Thứ hai mọi người đổi chỗ ngồi, riêng chúng ta vẫn ngồi vị trí cũ."

"???"

"Tôi đã nói với giáo viên chủ nhiệm, quan hệ giữa chúng ta rất tốt, trong học tập thường giúp đỡ lẫn nhau nên không cần đổi vị trí."

"???" Tô Cẩn Hồng nói nhảm cái gì vậy? Hòa hợp? Ví dụ như mình nói cậu ta hôi sau đó hại hắn bị cả lớp cười nhạo ư?

"Yên tâm đi, thành tích học kì này của cậu chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhiều."

Tâm Lâm Miên Miên như đã chết!

Tô Cẩn Hồng chắc chắn là trả thù mình nói hắn hôi. Giúp đỡ mình, cho mình vở ghi chép đều là để trả thù mình, tra tấn mình chăng?

Trong tiểu thuyết không phải là thường hay viết, sự trả thù lớn nhất đối với một người chính là bắt cô làm những việc cô không thích, trải qua mọi nỗ lực vẫn cứ bị quân địch hung hăng dẫm nát dưới chân sao. Tô Cẩn Hồng là muốn cho cô hi vọng rồi lại dập tắt nó sao!!

Lâm Miên Miên ghét nhất là học tập, cô phỏng đoán Tô Cẩn Hồng nhất định là dựa vào ơn cứu mạng bắt ép cô làm chuyện cô không thích. Sau đó cho dù cô nỗ lực học tập thế nào xếp hạng vẫn cứ bị cậu ta đạp dưới chân, thông qua học tập tra tấn cô để cậu ta đạt được khoái cảm biến thái.

Âm thanh nức nở của Lâm Miên Miên dần dần yếu xuống, sợ hãi nhìn Tô Cẩn Hồng.

Đối với nữ sinh bên cạnh trong nháy mắt bổ não, biến cậu thành đại ma vương biến thái, Tô Cẩn Hồng không cảm kích chút nào. Ngược lại trong lòng vô cùng tự đắc khoe với hệ thống: "Kí chủ của anh thật là lợi hại, thành công dời đi sự chú ý của cô ấy, cậu nhìn xem hiện tại cô ấy không khóc nữa rồi."

Cầu Cầu nghe được kí chủ nam thẳng của mình đang vô cùng đắc ý khoe khoang... Nhịn không được đả kích cậu: "Hiện tại cô ấy đang sợ hãi anh đấy!"

"Tại sao tôi cứu cô ấy mà cô ấy lại sợ tôi? Anh là hệ thống đo lường rác rưởi à?"

Cầu Cầu nhìn tâm tình nữ phụ, theo dõi tổng thể từ trên xuống dưới, thấy số liệu đang dao động cuối cùng dừng lại ở hình ảnh màu đỏ: Sợ hãi, giá trị sợ hãi %, bực bội hét lên: "Anh mới là rác rưởi! Giá trị độc ác của nữ phụ vừa mới giảm xuống %, bây giờ giá trị độc ác là %. Trạng thái màn hình biểu hiện cảm xúc là sợ hãi."

Tô Cẩn Hồng: "..."

Tôi cứu cô ấy lại còn sợ tôi, sợ tôi sau đó giá trị độc ác đột nhiên giảm xuống?

"Chẳng lẽ là tôi dọa cô ấy, làm cô ấy trở lại bình thường."

"Haha... Kí chủ, anh có thể thử lại."

Tô Cẩn Hồng: Mục tiêu nhiệm vụ làm giá trị độc ác giảm bớt, nhưng mà tại sao tôi lại không thể vui được.

Đoạn đường kế tiếp, hai người trầm mặc, Lâm Miên Miên cảm nhận được trên người Tô Cẩn Hồng tỏa ra áp suất thấp, càng thêm đứng ngồi không yên, gấp không chờ nổi muốn chạy thật nhanh về nhà.

Xe mới vừa ngừng ở cửa tòa nhà của Lâm Miên Miên, cô hoang mang rối loạn bước xuống, đầu cũng không quay lại chạy thẳng một mạch về nhà. Tự nhiên dừng lại, quay đầu tùy ý vẫy tay tạm biệt cậu một cái rồi lại tiếp tục chạy từ từ về nhà.

Cả người Tô Cẩn Hồng đều cứng lại, "Chẳng lẽ tôi không phải là soái ca đẹp trai dịu dàng lại biết quan tâm tới người khác sao? Sao cô ấy lại sợ tôi như vậy?"

Tức á, mấy nam chính khác thì là đẹp đến mức khiến người người phẫn nộ, còn mình chẳng lẽ là đẹp đến mức khiến cho người khác đều... Sợ???

Cầu Cầu vừa nhìn vừa đo trạng thái của nữ phụ thì thấy số liệu sợ hãi đột ngột bay lên đến . Nó tự nhiên có chút thương xót ký chủ nam thẳng cứng rắn của mình đấy, hì hì hì (Không có chuyện đó đâu).

Thứ hai, khi quay lại trường, Lâm Miên Miên nhìn sơ đồ lớp mới: Tô Cẩn Hồng - Lâm Miên Miên thì trong lòng cực kỳ phức tạp. Càng thêm tin rằng Tô Cẩn Hồng đối với mình không có ý tốt gì. Ngồi vào chỗ của mình, cô vừa lấy sách ra chuẩn bị đọc, vừa thầm vui mừng: Hên là cuối tuần mình tin lời của Tô Cẩn Hồng, lấy hết tất cả bài tập mà cậu ta giao ra làm... Không thì chắc chắn là sau này cậu ta sẽ không giúp mình nghe với viết.

Lâm Miên Miên nghĩ đến một học kỳ mỗi ngày đều có người bắt mình gắng sức học tập, trong lòng sụp đổ, đời người cũng giống như u ám thêm vài phần.

Vài phút sau, Tô Cẩn Hồng vẻ mặt xán lạn bước vào phòng học, liếc mắt một cái, ngay lập tức thấy được ánh mắt vô hồn của bạn cùng bàn đang gục trên bàn, bộ dạng sống không còn gì nuối tiếc.

Tô Cẩn Hồng trong lòng vui vẻ nghĩ: Kế hoạch A: Thà học tập còn hơn cùng nam chính dây dưa ở bên nhau, có hiệu lực √

"Đến sớm vậy, bạn cùng bàn mới của tôi."

"..." Lâm Miên Miên trong lòng phức tạp nhìn chằm chằm Tô Cẩn Hồng, cậu ta cố ý nói "bạn cùng bàn mới" là để giễu cợt cô?

Đã vậy còn tiếp tục hỏi: "Cậu làm hết đề chưa?"

"..." Lâm Miên Miên không muốn phản ứng với Tô Cẩn Hồng.

"Có làm chứ?"

"... Không."

"Haizz, tôi cũng cảm thấy cậu cũng sẽ không làm được. Tôi chỉ cho cậu nhìn thử đề ra sao chứ cậu sao có thể đột nhiên thông minh được?" Tô Cẩn Hồng chậm rãi nói.

Lâm Miên Miên: Trước kia sao lại không phát hiện người này lại độc miệng như vậy? Ấy không đúng, lúc cậu mắng anh Nghiêu Bân cũng là bộ dạng độc miệng này. Cô sẽ không thừa nhận là lúc đó mình còn thấy cậu vô cùng đẹp trai đâu!

Lâm Miên Miên bị Tô Cẩn Hồng ép đi mở màn con đường học tập.

Trên đường đi ăn cơm trưa, cô bị Tô Cẩn Hồng bắt học thuộc bài. Giữa giờ học buổi chiều ngồi ở trong phòng học, bị Tô Cẩn Hồng đưa ra câu hỏi. Mỗi một ngày vào tiết tự học buổi tối đều ngồi làm đề toán lý hóa sinh ở mức trung bình mà Tô Cẩn Hồng đã đưa ra...

Trong quãng thời gian này, thời gian ngủ của Lâm Miên Miên không đủ, hoàn toàn không có thời gian để nghĩ đến chuyện khác. Mỗi buổi tối nằm lên gối là ngủ, buổi sáng mắt nhắm mắt mở mặc đồ.

Lâm Miên Miên không phải không nghĩ tới phản kháng, nhưng mà... Một ngày không làm đề, lúc làm bài nghe viết, Tô Cẩn Hồng thật sự không nhắc cô!

Mà hết lần này tới lần khác Lâm Miên Miên cực kỳ khó học thuộc lòng, luôn luôn quên vài câu.

Cuộc sống chính là như vậy, phản kháng không được cũng chỉ có thể tiếp tục chấp nhận

Nếu không thể thoát khỏi nanh vuốt của Tô Cẩn Hồng, cô cũng chỉ có thể mỗi ngày rưng rưng nước mắt mà làm bài, cuối cùng cũng dần trở thành thói quen.

Cứ như vậy hơn nửa tháng trôi qua, lần đầu tiên thời gian kiên trì học tập của Lâm Miên Miên lâu như vậy, cho đến lúc sắp không chịu nổi nữa thì đợt kiểm tra hàng tháng cũng bắt đầu rồi.

Ở cửa phòng thi, Tô Cẩn Hồng kéo Lâm Miên Miên ra lải nhải dặn dò, "Cậu đừng có bỏ mấy câu khó. Nhất định phải làm một ít, đừng có không làm, có thể viết được bao nhiêu thì viết bấy nhiêu."

-

Lời tác giả:

Kịch nhỏ:

Lâm Miên Miên hứng khởi khoe cặp mới với Tô Cẩn Hồng: Tô Cẩn Hồng, cậu coi thử cặp mới của tôi nhìn được không?

Tô Cẩn Hồng không ngẩng đầu lên: Mấy cái đề kia làm xong chưa?

Lâm Miên Miên đập bàn: Tôi hỏi cậu là cặp mới nhìn có đẹp không mà!

Tô Cẩn Hồng nhìn sách bài tập cũng không ngẩng lên nói cho có lệ: Đẹp đẹp. Rồi cậu làm xong đề chưa?

Lâm Miên Miên:...

Truyện Chữ Hay