Đỗ Minh Nguyệt biết mình có bàn tay vàng là vì ngay từ khi còn nhỏ cô đã cảm nhận được bản thân mình rất may mắn và nhân duyên rất tốt với lũ con trai, nhất là đối với những chàng trai ưu tú. Chỉ cần người đó là cô thích thì rất nhanh sau đó cả hai đều đến được với nhau.
Và sau khi vào trung học cơ sở, Đỗ Minh Nguyệt có được bạn bè rủ rê xem truyện ngôn tình thì mới biết những gì xảy ra xung quanh cô chẳng khác gì so với nữ chính trong cốt truyện ngôn tình ấy cả và từ lúc đó cô mới biết cái sự may mắn đến kì lạ đó của bản thân được gọi là bàn tay vàng.
Cũng chính là vì nhờ bàn tay vàng ấy mà Đỗ Minh Nguyệt mới thành công được Bạch lão gia nhận nuôi và trở thành tiểu thư Bạch gia.
Và quay lại thực tại, Bạch Nhật Hy dùng ánh mắt ngán ngẩm nhìn Đỗ Minh Nguyệt, rồi lại quay sang nói chuyện cùng Nam Cung Diệp.
Sau những phát ngôn gây sốc, Nam Cung Diệp rốt cuộc cũng nhận thức được bản thân đã nói gì và nhanh chóng trở lại làm vị nam chủ Nam Cung Diệp đơn giản, thuần khiết hay cười như trong nguyên tác mà hướng Bạch Nhật Hy cười cười giải thích.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tiếng chuông reo lên báo hiệu kết thúc tiết học cuối cùng. Đáng lẽ, hôm nay cũng như mọi ngày, Nam Cung Diệp sẽ đưa Bạch Nhật Hy trở về nhà hoặc là cả hai sẽ cùng nhau đi đâu đó hẹn hò rồi mới trở về. Nhưng hôm nay lại có một chút thay đổi, tiếng chuông từ nhà trường reo lên và cùng lúc đó điện thoại của Bạch Nhật Hy cùng Nam Cung Diệp lại vang lên.
‘Diệp, hôm nay cháu cần phải về nhà sớm. Chúng ta đang chờ cháu ở nhà. Hãy trở về ngay lập tức!’ Tin nhắn từ ông nội của Nam Cung Diệp gửi tới.
‘Bạch tổng, công ty chúng ta có một chút vấn đề nhỏ, cô đến ngay đi!’ Tin nhắn từ Chu Nhất mang theo sự gấp gáp.
Đọc xong tin nhắn, Bạch Nhật Hy quay sang nhìn Nam Cung Diệp dự định sẽ nói với anh đưa mình đến công ty nhưng nào ngờ cô chưa kịp mở miệng thì anh đã lên tiếng trước.
“Tiểu Hy, anh xin lỗi! Có thể hôm nay anh không thể về cùng với em được rồi. Ông vừa nhắn tin bảo anh về gấp. Hôm nay em có thể gọi cho quản gia đến đón em không?” Nam Cung Diệp nói với vẻ mặt ủ rũ như vừa trẻ con mắc lỗi.
“A, em hiểu rồi! Vậy anh về trước đi. Em sẽ gọi cho xe đến đón.” Nói rồi, Bạch Nhật Hy nở nụ cười nhìn Nam Cung Diệp.
Nhìn nét mặt của cô có vẻ không có tức giận nên Nam Cung Diệp ngoan ngoãn gật gật đầu rồi nhanh chóng thu dọn sách vở rời đi để lại Bạch Nhật Hy ở lại. Nhìn theo bóng lưng Nam Cung Diệp đang dần xa thì cô lại chợt mỉm cười, ngắm dáng vẻ vội vã chạy về có lẽ do sợ sẽ bị mắng của anh làm cho Bạch Nhật Hy cảm thấy có chút đáng yêu.
Sau khi Nam Cung Diệp rời đi thì lúc này ở bên trong lớp học chỉ còn lại vài người, và trong đó có Bạch Nhật Hy cùng Đỗ Minh Nguyệt. Mắt thấy Nam Cung Diệp trở về trước bỏ lại Bạch Nhật Hy thì trong lòng Đỗ Minh Nguyệt có chút hả hê vui sướng khi thấy người gặp hoạ.
Mặc dù lại cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang nhìn mình, Bạch Nhật Hy vẫn lờ đi như không hay biết gì mà tiếp tục nhanh chóng thu dọn sách vở rồi rời khỏi lớp học. Thấy Bạch Nhật Hy đi ra ngoài, Đỗ Minh Nguyệt cũng nhanh nhẹn đi theo sau cô ra ngoài.
Ra đến bên ngoài cổng trường, Bạch Nhật Hy và Đỗ Minh Nguyệt đứng song song cách nhau chỉ vài mét và cả hai hoàn toàn không nói chuyện với đối phương.
Ngày trước, mỗi lần đi học và tan học, Bạch Nhật Hy đều có xe quản gia đưa rước nhưng từ khi hẹn hò với Nam Cung Diệp thì cô cũng đã căn dặn tài xế lẫn quản gia không cần đến đón cô vì cô sẽ cùng về với anh. Nhưng mà hôm nay Nam Cung Diệp lại có việc rời đi trước, nên bây giờ Bạch Nhật Hy phải đứng ở cổng trường chờ bắt taxi đi đến công ty của chính mình. Bạch Nhật Hy cô hoàn toàn có thể gọi cho quản gia bảo tài xế đến đưa chính mình đi, nhưng cô không muốn bất cứ ai ở Bạch gia biết đến và nghi ngờ mối liên quan giữa công ty của cô và chính mình.
Đứng bên ngoài cổng trường, hết năm phút, rồi đến mười phút nhưng Bạch Nhật Hy vẫn chưa bắt được một chiếc taxi nào. Đứng chờ thêm vài phút thì đột nhiên từ xa có chiếc Jaguar đen chạy đến và dừng cách cô vài mét.
Cánh cửa xe mở ra và một thanh niên tầm hai mươi sáu hay hai mươi bảy tuổi gì đó, vận trên người là bộ vest đen đầy cao ngạo bước ra. Gương mặt người đó đẹp không chút tì vết nhưng đôi mặt phượng kia lại có chút lạnh lẽo nhưng khi nhìn Đỗ Minh Nguyệt thì bao nhiêu khí lạnh trong ánh mắt người đó rút đi không còn chút dấu tích và thay vào đó là ánh mắt dịu dàng tha thiết.
Vừa nhận ra người thanh niên đó là ai, vừa nhìn thấy những cảm xúc trong ánh mắt người đó thì lúc này thân thể Bạch Nhật Hy nảy lên và co rút lại như một phản ứng có điều kiện, còn trái tim cô thì vô thức siết chặt lại và càng lúc càng chặt làm cho Bạch Nhật Hy có chút khó khăn hít thở, thân thể cô bắt đầu rã rời, mồi hôi cũng túa ra ướt cả lưng áo.
Bạch Nhật Hy biết những phản ứng này của cô là những phản ứng vô thức còn sót lại của thân thể này, những cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ nhưng cô cũng thể nào phủ nhận được cảm giác khi này của cô rất khó chịu, nhìn người con trai trước mắt làm cho cô có cảm giác vừa sợ hãi vừa tha thiết muốn được người đó yêu thương. Và trong lúc này, đôi mắt phượng hổ phách của Bạch Nhật Hy đã ướt từ lúc nào, rồi những hình ảnh từ đâu lại tràn vào đầu cô.
‘Cố Hàn, em không có làm điều đó, em không có hại Minh Nguyệt, em không có lẳng lơ. Cố Hàn, tại sao vậy? Tại sao em và cô ấy đều giống nhau nhưng tại sao anh chỉ yêu thương mỗi cô ấy, vậy còn em? Vậy còn con của chúng ta? Haha, Cố Hàn, anh hãy nói đi, hãy trả lời cho em biết đi, TẠI SAO? Cố Hàn, em sai rồi, em sẽ không lẳng lơ, không câu dẫn nam nhân nữa, em xin anh dừng lại đi, xin anh hãy tha cho đứa bé. Cố Hàn, em sai rồi! Em sai vì đã yêu anh, đã yêu các anh. Em sai rồi!’
Những hình ảnh vừa xa lạ, vừa quen thuộc nhưng lại đau thương hiện lên từng chút một. Hình ảnh người con gái yếu ớt giải thích bản thân trong sạch và tiếp túc chuyển cảnh, cô gái nhỏ ấy trong bộ dạng nhếch nhác đáng thương có chút điên cuồng đưa ra câu hỏi.
Lúc đó không biết cô đang tức giận hay đau đớn mà nét mặt cô lúc trắng lúc xanh vừa cười vừa khóc nói. Rồi lại chuyển cảnh, vẫn là cô gái nhỏ ấy, cô trông có vẻ đã mệt mỏi nằm dưới nền nhà yếu tớ tự thì thầm với chính bản thân mình mà nước mắt không ngừng rơi và rồi đến khi cô không còn khóc được nữa thì ánh mắt của cô cũng dại đi và nhìn cô chẳng khác nào cái xác không hồn mặc dù cô vẫn còn vài hơi thở yếu ớt.
Trở về thực tại, nước mắt làm nhoè đi đôi mắt xinh đẹp của Bạch Nhật Hy, mặt cô lúc trắng lúc xanh, cô đưa tay ôm chặt ngực trái miệng há ra cố gắng hớp lấy từng ngụm không khí. Thấy tình trạng của cô có chút đáng ngại, người thanh niên kia tiến đến gần cô đặt tay lên vai cô thận trọng hỏi han:
“Này cô, cô không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?” Giọng nói trầm trầm khàn khàn quá đỗi quen thuộc với Bạch Nhật Hy vang lên.
Chỉ vừa nghe thấy giọng nói của đối phương, thân thể của Bạch Nhật Hy run lên càng dữ dội, cô đưa hai tay ôm chặt lấy hai bả vai của chính mình vô thức lùi về sau tránh đi sư động chạm của đối phương.
“X... Xin anh, xin anh đừng chạm vào tôi.” Giọng nói run rẩy nhưng lại hình như có ẩn chứa một chút bi thương gì đó của Bạch Nhật Hy làm cho người kia có chút giật mình, đôi tay cũng khựng lại trong không trung.