Cảm nhận được ánh mắt cùng sát ý từ phía cửa bắn đến mình, Bạch Nhật Hy vô thức ngước lên nhìn về hướng có luồng sát khí không ngừng tuôn ra thì cô nhận ra nữ chủ đại nhân đang đứng ở đấy. Sát khí phóng ra cũng quá lộ liễu a, thật là làm mất hết hình tượng hiền thục thánh mẫu của nữ chủ đại nhân.
Ngán ngẩm, Bạch Nhật Hy cũng chẳng muốn quan tâm đến vị nữ chủ Đỗ Minh Nguyệt nữa. Nếu có thời gian, sao cô ta không đi tìm mấy vị nam chủ tài đức vẹn toàn của mình đi mà ở đấy trừng mắt to mắt nhỏ với cô làm gì? À, suýt nữa thì cô quên mất vị nam chủ Nam Cung Diệp hiện đang ở bên cạnh làm bạn trai của cô, thì cô ta sao không cứ lãng vảng trước mặt cô cho được cơ chứ.
Nhìn thấy nét mặt tươi cười của Bạch Nhật Hy dần trở nên ảm đạm, Nam Cung Diệp ngồi đối diện cô cũng khẽ cau mày khó chịu rồi lại nở nụ cười an ủi, anh đưa tay lên mi tâm đang khẽ nhíu của cô mà vuốt ve, giọng mang âm hưởng trầm ấm chứa đầy sự quan tâm cùng lo lắng vang lên khiến cho vài nữ sinh ở gần đấy cũng muốn rụng trứng theo.
“Tiểu Hy? Sao lại cau mày không vui rồi? Là ai đã khiến cho bảo bối của anh không vui? Bảo bối, em nói đi! Anh sẽ đánh chết kẻ đó.”
“Không sao, em chỉ đang suy nghĩ một số thứ thôi.” Đón nhận sự quan tâm từ Nam Cung Diệp, Bạch Nhật Hy mỉm cười nhẹ nhàng, cô nắm lấy bàn tay to lớn đang nhè nhẹ vuốt ve mi tâm của chính mình đưa xuống gò má mềm mại của bản thân rồi nhè nhẹ cọ cọ vào tay anh như một chú mèo con.
Hành động nũng nịu của Bạch Nhật Hy làm cho nụ cười trên môi Nam Cung Diệp càng lúc càng sâu. Anh rất thích Tiểu Hy của bây giờ chỉ dựa dẫm vào mỗi mình anh. Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, nét mặt của Nam Cung Diệp chợt sa sầm, anh quên mất lúc này đang ở lớp học, thế thì chẳng phải bộ dạng đáng yêu lúc làm nũng của Tiểu Hy nhà anh đều bị bọn nhãi ranh trong lớp nhìn thấy hết rồi sao. Lúc này, trong đầu Nam Cung Diệp chợt loé lên một ý nghĩ điên rồ, anh có nên cho người móc hết mắt của bọn nhãi đã nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của Tiểu Hy ra không nhỉ?
Thấy người đối diện trước mặt mình đột nhiên trở nên im lặng bất thường làm cho Bạch Nhật Hy cảm thấy kì lạ, rồi nhìn nét mặt thay đổi liên tục khi đang suy nghĩ của Nam Cung Diệp làm cho cô cảm thấy cho chút bất lực.
Ayy, vị nam chủ Nam Cung Diệp đại nhân lại suy nghĩ linh tinh gì nữa rồi đây, chẳng phải cô làm nũng rất đáng yêu hay sao? Hay là do cô làm nũng trông kinh dị quá nên Nam Cung Diệp muốn suy nghĩ lại có nên trở lại bên nữ chủ hay không? Không được, không được, không được, đã là người của cô thì có chết cũng là người của cô, quyết không nhường. Cho dù là lúc ấy nữ chủ có muốn giết cô thì cô cũng quyết không giao người a.
“Diệp? Anh đang suy nghĩ gì thế? Có phải khi nãy hành động của em trông rất ghê không?” Nhỏ giọng lí nhí quan sát nét mặt của người trước mắt, Bạch Nhật Hy thấp thỏm nhìn anh.
“Bảo bối làm nũng rất đáng yêu a. Nhưng cái bọn nhãi ranh trong lớp đều nhìn thấy dáng vẻ đó của em mất rồi. Anh đang thiết nghĩ rằng có nên cho người móc mắt hết bọn họ hay không? Hay là nên bắt bọn họ lại rồi đem đi tẩy não nhỉ?” Vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, Nam Cung Diệp nói ra những điều đáng sợ bằng vẻ mặt hết sức thản nhiên, thản nhiên đến mức rợn người làm cho người có mặt ở đấy ai đang làm việc riêng đều khựng lại hoang mang nhìn về hướng của anh.
Nghe những lời nói nhẹ nhàng của anh, cơ mặt Bạch Nhật Hy giật giật liên hồi. Uầy, uầy, rõ ràng trong nguyên tác nam chủ Nam Cung Diệp không phải như thế này cơ mà? Tại sao bây giờ anh ta lại khác thường đến vậy cơ chứ? Rốt cuộc là vì sao? Với lại không biết Nam Cung Diệp anh có biết bản thân đang nói một điều rất đáng sợ hay không? Tại sao anh lại có thể nói ra những điều đáng sợ ấy bằng một cách nhẹ nhàng cùng dễ dàng như thế?
Mọi người đang có mặt đều không ngừng run rẩy, đổ mồ hôi khi nghe những gì Nam Cung Diệp nói. Họ bây giờ, những ai khi nãy vô tình nhìn thấy và mê mẩn đắm chìm trong sự đáng yêu của Bạch Nhật Hy, giờ chỉ muốn tự tát cho bản thân mấy phát. Nhìn ai không nhìn, mê mẩn ai không mê, mà lại đi nhìn vị bạn gái đại nhân của nam thần thật không muốn sống nữa mà. Lúc này bọn họ không ngừng đồng lòng thét gào trong im lặng.
“Nữ thần đại nhân a, cầu xin cô hãy quản bạn trai mình. Cầu xin cô hãy dạy dỗ bạn trai mình đàng hoàng nghiêm túc. Đừng để anh ta ra ngoài gây hại đến người vô tội a!”
Những người nam có mặt trong lớp thì trong lòng không ngừng gào thét, hối hận. Còn những cô gái ở lớp lúc này, trong đầu đã không biết viết ra bao nhiêu câu truyện ngôn tình giữa hai người, cái gì mà ngọt ngào sủng, tổng tài trung khuyển phúc hắc, trong đầu bọn họ bây giờ là câu truyện ngôn tình đang được hình thành a. Và fan couple của cả hai đang dần lan rộng hơn sau hôm nay.
Đỗ Minh Nguyệt từ ngoài cửa bước vào, lướt ngang bàn hai người. Những gì mà Nam Cung Diệp nói cô cũng nghe rất rõ ràng. Chỉ vì con tiện nhân đó mà nói ra những lời nói đó ư? Nhưng cô ta không xứng đáng được như thế. Rõ ràng cô mới là người xứng đáng được nhận những thứ như thế. Bạch Nhật Hy cô ta có gì mà hơn cô chứ, rõ ràng cô mới là người phải được xem trọng, cô mới là người được ông trời ưu ái ban cho nhiều sự may mắn cùng bàn tay vàng a.
Vậy mà cớ sao cô lại không thể có được những thứ của cô ta. Đỗ Minh Nguyệt không can tâm, cô rõ ràng là có được bàn tay nên những thứ đáng lẽ phải thuộc về cô, cô quyết sẽ không lấy tất cả, cả vốn lẫn lãi từ chỗ của con khốn Bạch Nhật Hy ấy, cô không tin nắm bàn tay vàng trong tay mà cô vẫn không đấu lại con ả đó.