“Nam Cung Diệp? Không phải bây giờ anh thường ở sân bóng sao? Sao anh lại xuất hiện ở đây?” Nhìn người con trai đang ôm lấy mình, ánh mắt của Bạch Nhật Hy hiện lên vài tia mê man khó hiểu.
“Anh cảm thấy nhớ em nên đi tìm em.” Nam Cung Diệp nhìn người ở trong lòng mình không chút kháng cự liền cười đến nhu hoà nhìn cô.
Nhìn khung cảnh trước mắt đầy ấp tim hồng phấp phới làm cho Đỗ Minh Nguyệt đứng phía sau lưng Tần Minh đố kỵ không thôi, cúi mặt che giấu biểu tình, gương mặt Đỗ Minh Nguyệt lúc này đã sớm vặn vẹo khó coi dùng ánh mắt cay nghiệt mà nhìn Bạch Nhật Hy.
Nét mặt của Tần Minh vẫn ôn hoà bình tĩnh như cũ, bàn tay vẫn nắm lấy tay Bạch Nhật Hy không buông, nhưng trong đáy mắt anh ta đã sớm dấy lên vài tia chán ghét khó chịu nhìn người con trai đối diện. Cảm thấy sự bất thường của bản thân, Tần Minh rất nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt.
Dường như lúc này Nam Cung Diệp mới chú ý đến hai người đang đứng phía đối diện chính mình, anh nhìn người con trai liền nhận ra đó là vị học trưởng nổi tiếng, còn nhìn đến người ở sau lưng anh ta thì anh đột nhiên cười lạnh trong lòng. Cúi đầu nhìn người con gái trong lòng mình mỉm cười dịu dàng, sau đó lại dời tầm mắt đến cánh tay còn lại của cô đang bị người con trai kia giữ lại khẽ nhíu mày rồi đưa tay gạt bàn tay của người kia ra khỏi tay cô.
“Học trưởng Tần, vì sao lại cứ nắm tay bạn gái tôi không buông thế?” Nam Cung Diệp vẫn giữ nụ cười như cũ trên môi nhưng nụ cười ấy đã lạnh tanh từ khi nào nhìn Tần Minh.
“Ai là bạn gái anh chứ? Từ lúc nào tôi lại biến thành bạn gái của anh rồi?” Người được gọi là ‘bạn gái’ của Nam Cung Diệp giãy dụa bất mãn nói lớn rồi sau đó âm lượng như giảm dần chỉ còn lại vài câu lí nhí.
“Bắt đầu từ lúc này! Em là bạn gái của anh, ngoan. Học trưởng Tần, anh có chuyện gì bất mãn với bạn gái của tôi sao?” Thấy người trong lòng mình đỏ mặt giãy dụa biểu tình trên mặt Nam Cung Diệp càng ôn nhu nhìn cô, để cô không tiếp tục giãy dụa anh liền ôm lấy nhấn đầu cô vào lòng ngực của chính mình, rồi nhanh chóng thay đổi sắc mặt quay sang nhìn Tần Minh hỏi.
Hai từ ‘bạn gái’ được xuất phát từ lời nói của Nam Cung Diệp như đánh sâu vào tiềm thức của Tần Minh và Đỗ Minh Nguyệt. Hai người cứ đứng đấy đen mặt nhìn đối phương, Tần Minh đã sớm khó chịu liền không thể tiếp tục giữ vững nét mặt bình thản mà nhìn hai người được nữa. Còn Đỗ Minh Nguyệt đang cúi gằm mặt thì ngẩng đầu lên nhìn hai người, kế tiếp nét mặt cô ta từ khó tin chuyển sang vẻ mặt lúng túng, mắt cô ta phiếm hồng từ lúc nào, nước mắt cũng đã lưng tròng chỉ chờ thêm một kích động nhỏ liền rơi xuống.
Nam Cung Diệp không hề để tâm tới vẻ mặt của hai người kia nhìn mình như thế nào, lúc này trong mắt anh chỉ có một người. Thấy Tần Minh không trả lời mình, Nam Cung Diệp cũng không quan tâm đến anh ta có trả lời hay không liền kéo Bạch Nhật Hy rời đi. Trước khi quay đầu rời đi cùng Nam Cung Diệp, bao nhiêu biểu tình của hai người đối diện đều được Bạch Nhật Hy thu hết vào mắt.
Nhìn vẻ mặt đen sì của Tần Minh cùng vẻ mặt như sắp khóc của Đỗ Minh Nguyệt làm cho Bạch Nhật Hy chỉ biết thầm lắc đầu thở dài. Rõ ràng nữ chủ vừa mới ngoan ngoãn yếu đuối nép sau lưng nam chủ Tần Minh chờ được bảo vệ, nhưng chỉ vừa thấy nam chủ Nam Cung Diệp lại muốn nhào vào lòng anh ta. Quả không hổ danh tiểu thuyết np, nữ chủ cũng thực tham lam nam chủ nào cũng chẳng muốn tha.
Đỗ Minh Nguyệt thấy hai người sắp rời đi liền không do dự mà rơi nước mắt rồi nói lớn như hét giữa hành lang: “Chị! Chị rõ ràng biết em thích anh Nam Cung, chính chị cũng nói không quen biết với anh ấy, vậy mà chị lại ở sau lưng em, chị quyến rũ anh ấy rồi hẹn hò với anh ấy là như thế nào? Em biết chị không thích em nhưng chị đâu cần phải đối xử với em như thế.”
Tiếng nói của Đỗ Minh Nguyệt vang vọng khắp hành lang làm cho những sinh viên đi qua lại ở xung quanh đều ngoáy đầu lại nhìn rồi bắt đầu xì xầm bàn tán. Bạch Nhật Hy một phần cũng đã dự liệu được trước cô ta sẽ không để cô yên nếu biết được cô có dính dáng đến nam chủ, nhưng cô lại không ngờ cô ta lại trả đòn nhanh đến vậy. Theo như nguyên tác thì Đỗ Minh Nguyệt chỉ âm thầm tung tin đồn xấu về nữ phụ mà thôi, còn trước mặt nam chủ thì lúc nào cũng ra vẻ thánh mẫu bảo vệ yêu thương nữ phụ, không thôi thì chỉ dám trước mặt nữ phụ khiêu khích sau đó vừa thấy nam chủ liền tỏ ra là tiểu bạch thỏ yếu đuối.
Còn bây giờ, Đỗ Minh Nguyệt cô ta lại thất thố đến mức dám chất vấn cô trước đám đông cùng trước mặt nam chủ Nam Cung Diệp, kẻ đầu sỏ gây chuyện. Ngước mắt lên nhìn người đang ôm eo chính mình, cô thấy vẻ mặt của Nam Cung Diệp đã bắt đầu mất kiên nhẫn mà nhăn nhó. Bạch Nhật Hy thầm than không xong, nam chủ quấn lấy cô đã phiền phức lắm rồi, chưa kể anh ta lại ra mặt cho cô mà đối đáp với một nam chủ khác, giờ lại thêm nữ chủ. Nếu ánh sáng của nữ chủ đột nhiên tăng mạnh vào lúc này khiến anh ta trở mặt thì cô coi như chết toi.
“Cô, cô tên gì ấy nhỉ? Mà thôi không cần thiết, tôi chỉ nói một lần thôi cô lắng tai nghe cho kỹ. Tôi, Nam Cung Diệp, chính tôi là thích cô ấy, theo đuổi cô ấy, chứ cô ấy không hề quyến rũ hay mê hoặc gì tôi như lời cô đã nói. Cô ăn nói cho cẩn thận, tôi mà còn nghe một lời nào của cô xúc phạm đến bạn gái tôi thì cô đừng trách vì sao tôi vô tình.” Một người vốn dĩ luôn vui vẻ hoà đồng với mọi người là Nam Cung Diệp, nhưng bây giờ anh ta như trở thành một con người khác quay, anh nhìn thẳng vào mắt Đỗ Minh Nguyệt nói với giọng nói lạnh lẽo, trong ánh mắt còn ẩn hiện vài tia hung ác.
Có thể những người ở đây chưa từng thấy vẻ mặt này của Nam Cung Diệp bao giờ, nhưng Bạch Nhật Hy cô thì đã từng nhìn thấy rồi, cô nhìn thấy được vẻ mặt này của anh ta thông qua giấc mơ mà lần đầu cô gặp nữ phụ. Vẻ mặt của Nam Cung Diệp hiện tại chính là vẻ mặt mỗi khi đối diện với nữ phụ, mỗi khi cô với nữ chủ xảy ra bất hoà. Còn ánh mắt hung ác ấy nhìn nữ phụ chính là lần đầu anh ta đè nữ phụ dưới thân hành hạ và luôn miệng mắng ‘tiện nhân’.
Nói xong những lời cần nói, Nam Cung Diệp không chút lưu tình mà ôm Bạch Nhật Hy rời đi trong sự chán ghét, đố kỵ cùng phẫn nộ của Đỗ Minh Nguyệt, bàn tay cô ta siết chặt đến lộ cả gân xanh.
Thấy có vẻ mọi chuyện đã giải quyết xong, những người tập trung ở lại hóng chuyện cũng giải tán để lại Đỗ Minh Nguyệt cùng Tần Minh đứng ở đấy. Cô cũng đã dừng khóc, quay sang nhìn người được gọi là học trưởng Tần. Thấy Tần Minh có vẻ không chú ý đến mình, Đỗ Minh Nguyệt kéo nhẹ vạt áo của anh ta như muốn nói gì đó rồi lại im lặng.
“Hết chuyện rồi, tôi đi trước.” Cảm nhận được vạt áo của chính mình bị người kế bên kéo, Tần Minh quay sang nhìn Đỗ Minh Nguyệt bằng ánh mắt phức tạp rồi ngay lập tức che giấu nó, anh nở nụ cười nhẹ với cô rồi rời đi ngay sau đó.
Bị Nam Cung Diệp thẳng thừng từ chối cùng đe doạ, bây giờ lại bị Tần Minh bỏ mặc rời đi, cảm giác của Đỗ Minh Nguyệt lúc này rất khó tả, cô căm ghét cái con khốn Bạch Nhật Hy kia. Ngoài chán ghét, cô còn đố kỵ ghen tị với những gì cô ta có được. Cô không can tâm để bản thân thua thiệt con ả Bạch Nhật Hy kia, cô tự nói với lòng bắt đầu từ giây phút này Đỗ Minh Nguyệt cô sẽ khiến cho con khốn Bạch Nhật Hy mất hết tất cả và phải quỳ xuống xin lỗi cùng cầu xin cô